Nhậm Doanh Doanh cũng kinh hãi, trong lòng suy nghĩ:
" Tứ Nương Tử quả nhiên danh bất hư truyền, thương pháp quả thực thần sầu quỷ khốc khó lường, sợ rằng ngay cả phụ thân mình chưa hẳn là đối thủ của nàng. Lần này cùng với Hồng quân thương thảo kết minh, phải cố gắng không nên để bọn họ đảo khách thành chủ."
Triệu Mẫn đôi mi thanh tú cau lại: “ Tưởng rằng chỉ là lời đồn đãi, hôm nay xem ra chuyện thu phục Hồng quân để Mông Cổ sử dụng, thật sự là khó càng thêm khó a... Tống Thanh Thư tên hỗn đản này, lúc trước tại trong tửu điếm thì uy phong như vậy, bây giờ thậm chí ngay cả một nữ nhân cũng đánh không thắng, đây chẳng phải là chứng minh nhóm người Kim Luân Pháp Vương và Huyền Minh nhị lão thì còn cách xa hơn nữa, cũng không phải là đối thủ của nữ nhân này?
…………………………………………………………………………………………
Thì ra chuyến này Triệu Mẫn xuôi nam, đi sứ nghị hòa Tống quốc chỉ là ngụy trang, liên hệ với các lộ nghĩa quân của địa khu Sơn Đông Hà Nam mới là thật.
Những năm gần đây, Mông Cổ thế như chẻ tre đang lâm vào vũng bùn chiến tranh với các nước, đại hãn Thiết Mộc Chân không hài lòng, có tâm tư điều chỉnh toàn bộ bố cục chiến lược.
Không biết Nhữ Dương Vương Sát Hãn Thiếp Mộc Nhi đời trước tạo nên oan nghiệt, sinh ra quận chúa Triệu Mẫn lại hướng ra bên ngoài, một lòng một dạ yêu thương Trương Vô Kỵ giáo chủ Minh giáo, từ lúc đó về sau dẫn đến chiến sự ở Tây Vực của Nhữ Dương Vương liên tục gặp thất lợi, mắt thấy Minh giáo thế lực càng lúc càng lớn, với lại Thiết Mộc Chân cũng đang muốn bố cục Nhữ Dương Vương sang mặt trận khác..
Đó cũng là cách từng bược một làm suy yếu thực lực Nhữ Dương Vương phủ Sát Hãn Thiếp Mộc Nhi, vì Thiết Mộc Chân sợ rằng sau này Sát Hãn Thiếp Mộc Nhi sẽ lên làm đại hãn, để dọn đường cho đám đích tôn của mình có thể nắm giữ đại hãn, bước đầu tiên chính là phải cho Nhữ Dương Vương phủ rời khỏi đại bản doanh thâm căn cố đế tại Tây Vực, vừa lúc A Lý Bất Ca ở phía Mãn Thanh giằng co không chiếm được ưu thế, Thiết Mộc Chân liền dự định lấy chiến sự đang gặp bất lợi làm lý do để cho Sát Hãn Thiếp Mộc Nhi và A Lý Bất Ca trao đổi đất phong, điều A Lý Bất Ca đến Tây Vực đối phó Minh giáo và Sát Hãn Thiếp Mộc Nhi đi đối phó với Mãn Thanh và Kim quốc.
Đương nhiên tất cả vấn đề trên Thiết Mộc Chân vẫn chưa chính thức tuyên bố, thế nhưng tin tức đã cố ý cho Vương Đình tiết lộ ra, sau khi Nhữ Dương Vương phủ biết được, lập tức như muốn nổ tung vì tin tức này.
Thế tử Vương Bảo Bảo thì cho rằng đây là đại hãn Thiết Mộc Chân đang cố ý thiên vị cho A Lý Bất Ca, A Lý Bất Ca trong tay đang nắm đại bản doanh kỵ binh tinh nhuệ nhất của Mông Cổ, lại điều Nhữ Dương Vương phủ đi đối phó thế lực cường đại nhất lúc này là Mãn Thanh và Kim quốc, rõ ràng là vì muốn cho A Lý Bất Ca tới Tây Vực kiếm lấy công trạng, để ngày sau dễ dàng tranh đoạt được vị trí đại hãn.
Nhữ Dương Vương thân là lão tướng, kinh nghiệm của A Lý Bất Ca làm sao có thể sánh bằng được, lúc trước A Lý Bất Ca chỉ biết chính diện giao tranh với Kim quốc, Mãn Thanh nên không có hiệu quả, sau khi biết được cục diện sắp tới, Nhữ Dương Vương sớm phái Triệu Mẫn đến Kim quốc, Mãn Thanh tìm cách liên hệ chiêu dụ với các lộ nghĩa quân bên trong cảnh nội của hai nước kia, dự định từ bên trong làm suy yếu hai nước với Kim quốc, Mãn Thanh cường thịnh trước.
Ngày xưa Kim quốc trong khoảng thời gian ngắn công diệt Bắc Tống, nhưng vẫn không không chế được địa bàn Bắc Tống, nhất là lưu vực Hoàng Hà, người Trung Nguyên vẫn hoài niệm Bắc Tống, với lại Kim quốc mấy năm gần đây cùng với Mông Cổ ác chiến, lương thảo tài chính cạn kiệt, phải tăng thêm thuế má bách tính, vì vậy càng nhiều nghĩa quân nổi dậy, Hà Nam Sơn Đông là chỗ giao tiếp có một chi nghĩa quân lớn nhất chính là Hồng quân.
Mãn Thanh bên kia cũng không khá hơn, phong trào phản Thanh phục Minh tiếng vang khắp nơi, Thiên Địa hội, Hồng Hoa hội, Thần Long đảo, Đài Loan Trịnh gia, cùng với Sơn Đông Kim Xà Doanh nổi lên, cũng do tài năng của Khang Hi, nên tình huống của Mãn Thanh không có căng thẳng như là Kim quốc.
Triệu Mẫn rất nhạy cảm thấy trước được Kim Xà Doanh dù đã chia năm xẻ bảy nhưng vẫn còn giá trị lợi dụng tốt, chuyến đi này thứ nhất là liên hệ với Hồng quân, rồi sau đó sẽ tìm đến Xà Doanh tìm một người cầm đầu để nâng đỡ, giúp Kim Xà Doanh một lần nữa chỉnh đốn lại, để tiếp tục dùng Kim Xà Doanh khuấy động làm suy yếu tinh lực triều đình Mãn Thanh triều đình.
Đây cũng là lý do vì sao đoàn người Triệu Mẫn không đi qua phía thành Tương Dương, mà phải đi qua lãnh thổ hai nước Kim, Thanh..
Triệu Mẫn thấy Dương Diệu Chân võ công cao cường như vậy, vừa cao hứng, vừa lo lắng. Cao hứng là Kim quốc sẽ có mối đại họa sát bên trong lãnh thổ, chắc chắn là ăn ngủ không yên, còn lo lắng là Dương Diệu Chân cường thế như vậy, chưa chắc sẽ tiếp thu chiêu an đứng về phía Mông Cổ, lúc trước nàng vốn còn muốn nếu vạn bất đắc dĩ, sẽ dùng Kim Luân Pháp Vương và Huyền Minh Nhị lão áp dụng vũ lực uy hiếp Dương Diệu Chân.
Nhưng lúc này nhìn thấy Dương Diệu Chân đang hoàn toàn chiếm ưu thế, nàng lại nhớ tới Tống Thanh Thư lúc đấu với Kim Luân Pháp Vương, Huyền Minh Nhị lão thì biểu hiện ung dung, còn bây giờ chật vật như vậy, Triệu Mẫn chán nản bỏ qua cái ý niệm dùng Kim Luân Pháp Vương, Huyền Minh Nhị lão để áp đảo này.
“ Keeeeeng…”
Một tiếng va chạm kiếm, thương vang rền, giữa sân hai bóng hình đang giao đấu liền rời xa nhau.
Chỉ thấy Dương Diệu Chân sắc mặt tái nhợt, nói:
- Ta thua….
Lời nàng vừa nói ra, thủ hạ của nàng ai cũng nhìn nàng mà không thể tin được, ồ lên:
- Làm sao có thể…. Tứ Nương Tử đang chiếm thượng phong mà…
Dương Diệu Chân sắc mặt phát lạnh, cả giận nói:
- Các ngươi biết cái gì, thua là thua, chẳng lẽ ta nói dối?
Thấy Dương Diệu Chân nộ uy, đám lục lâm hảo hán của nàng câm như hến, Tống Thanh Thư thì vội chỉ vào vết thương trước ngực giải thích:
- Nếu như Tứ Nương Tử không thương hạ lưu tình, thì tại hạ từ lâu đã bỏ mình, cho nên nếu tính chính xác, lần này là thủ hòa ngang nhau..
Nghe được hắn nói như vậy, mọi người hiểu ra, hóa ra là Dương Diệu Chân hạ thủ lưu tình.
Dương diệu chân trên mặt nóng lên, trong lòng nàng thì quá là rõ ràng, Tống Thanh Thư đã tính toán trước dùng thân thể tiếp nhận nhát thương kia, sau đó mượn lực bay ngược thối lui, cứ cho dù là nàng không có nương tay, nhát thương kia cũng rất khó làm thương tổn nặng được hắn, bây giờ hắn nói như vậy, chính là để lưu mặt mũi cho nàng.
Cảm kích liếc mắt nhìn hắn, thân nàng là thủ lĩnh đám lục lâm đ*o tặc, vấn đề uy vọng vô địch đánh đâu thắng đó đối với Dương Diệu Chân rất là trọng yếu, cho nên nàng cũng không nói rõ ra chân tướng sự thật, mà ngầm thừa nhận Tống Thanh Thư đã tự hạ xuống, trong lòng âm thầm đa tạ hắn.
Khóe mắt dư quang nhìn thấy Triệu Mẫn, Dương Diệu Chân liền suy nghĩ tìm cách trợ giúp đôi trai tài gái sắc này thêm chút tình cảm nên nói:
- Vừa nãy chẳng qua là Tống công tử bị phân tâm vì sự an nguy của huynh đệ mình, nhờ thế ta mới cứu vãn được thương pháp đang bị kiếm khí đánh cho suy tàn, chứ không thì làm thế nào cùng Tống công tử ác chiến lâu như vậy.
Triệu Mẫn giật mình: “ Thì ra lúc thương quang của Dương Diệu Chân đại thịnh, là bởi vì Tống Thanh Thư phân tâm lo lắng cho mình bên này... “ Nghĩ đến hai người đang là kẻ địch chứ không phải bằng hữu, Tống Thanh Thư trong lúc bước ngoặt khẩn yếu còn để ý đến mình, Triệu Mẫn ngơ ngác đứng ở nơi đó, trong lúc này vẻ mặt khá là phức tạp.
- Tứ Nương Tử có thương pháp thông thần, tại hạ lâu nay chưa từng thấy qua thương quang chói lòa như vậy, thật sự là khâm phục.. khâm phục.
Tống Thanh Thư chân thành thở dài nói.
- Tống công tử kiếm pháp đạt tới trình độ đăng phong tạo cực, nhiều năm qua đến nay ta mới gặp phải một người sử dụng kiếm pháp như vậy.
Dương Diệu Chân đúng ra thì muốn tán thưởng thân pháp của hắn, nhưng lại sợ đối phương hiểu lầm chính mình thua không phục, nên đành tán thưởng kiếm pháp của hắn, vì thật sự kiếm pháp của hắn vẫn không vượt trội được qua thương pháp của nàng, chẳng qua là do hắn có tốc độ thân pháp quá nhanh nên chiếm ưu thế với nàng mà thôi..
Tống Thanh Thư cũng mỉm cười, vì biết nếu lấy thương pháp của nàng, cũng không hề thua kém kiếm thuật của hắn, chỉ có điều hắn có thân pháp quỷ mị, tận dụng được trong hoàn cảnh để chiến tiên cơ, cho nên trong lời nói Dương Diệu Chân còn lộ ra chút ít không cam lòng.
“ Hai người này cứ lẫn nhau thổi phồng, thật là có chút... không biết xấu hổ…”
Một bên Triệu Mẫn oán thầm.
Nhậm Doanh Doanh cũng không kiên nhẫn, mở miệng nói:
- Họ Tống kia, trước ngươi đã nói là hoà nhau thì coi như ngươi thua, bây giờ thì thực hiện lời hứa đi chứ…
Tuy rằng trong lời nói nàng không khách sáo, nhưng giọng nói trong trẻo uyển chuyển, không nghĩ tới trong chốn giang hồ uy phong lẫm lẫm Thánh Cô của Nhật Nguyệt thần giáo, lại là một cô nương yểu điệu thục nữ như vậy.
- Chuyện này...
Tống Thanh Thư nghẹn lời, hắn nói hoà nhau là vì muốn hạ một nấc thang cho Dương Diệu Chân, cũng đã quên ước định trước đó, bây giờ bị Nhậm Doanh Doanh kéo ra, nên lâm vào thế cưỡi hổ khó xuống.
Dương Diệu Chân đồng nhướng mày, nghĩ thầm Nhậm Doanh Doanh đúng là không nể mặt mình, có điều nàng cũng kiêng kỵ thân phận của Nhậm Doanh Doanh, nên cũng không tiện phát tác.
Nhớ đến Triệu Mẫn luôn luôn có mưu kế chồng chất, Tống Thanh Thư liền quay về phía nàng cầu viện.
Chẳng biết vì sao, Triệu Mẫn vẫn không thích Đường phu nhân hồ ly tinh này, nhìn thấy Tống Thanh Thư trên mặt lúng túng, mỉm cười, làm bộ không hiểu ý của hắn, khẽ tựa vào cành cây khô phía sau, ra vẻ vui vẻ đừng nhìn tình hình.
Thấy khóe miệng Triệu Mẫn nở nụ cười đắc ý tỉnh queo, Tống Thanh Thư hận nghiến răng, có điều khi nhìn thấy sắc mặt nàng tái nhợt, dáng người dựa vào yếu đuối mong manh, lửa giận nhất liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Vẻ mặt Tống Thanh Thư hiện lên lo lắng không qua được ánh mắt của nàng, Triệu Mẫn hai gò má nóng lên, lại sợ Tống Thanh Thư nhất thời lỗ mãng, làm ra chuyện sai lầm không thể thu thập sắp xếp được, nên môi khẽ nhếch, tạo ra khẩu hình chữ "Chờ..".
- Chờ?
Nhìn thấy khẩu hình Triệu Mẫn, Tống Thanh Thư ngạc nhiên, không hiểu có ý gì.