- Hắn cùng ta đúng là không cừu không oán.
Nàng trả lời lành lạnh:
- Nhưng Mãn Thanh cùng với ta có mối thù không đợi trời chung, hắn lại là trợ thủ đắc lực của Khang Hi, thường ngày thì nhận hối lộ lộng quyền, nếu bị ta giết thì âu cũng đó là do gieo gió gặt bão.
“Cùng Mãn Thanh có thù không đợi trời chung?”
Tống Thanh Thư đột nhiên nhớ ra, khẽ khom người:
- Cô nương có phải là Trường Bình công chúa của nhà Minh cũng chính là Chu A Cửu cô nương?
Chu A Cửu đôi mi thanh tú nhíu chặt, phòng bị nhìn Tống Thanh Thư:
- Các hạ là người phương nào, vì sao biết thân phận của ta?
Tống Thanh Thư sâu kín liếc nhìn mỹ nhân trước mặt, trong ánh mắt tràn ngập thương tiếc, Chu A Cửu ở trong nguyên tác là một người cực kỳ bi tình, sinh ra trong nhà đế vương, nhưng nước mất nhà tan, bị phụ thân chém đứt cánh tay, một lòng yêu thương Viên Thừa Chí, chỉ tiếc là y đã định ước với Hạ Thanh Thanh trước đó rồi, sau đó đã cùng Viên Thừa Chí hẹn định ở ân náo ở trong tuyết cốc mười năm chờ y, kết cục mọi người đều biết, ròng rã mười năm đợi chờ, mặc dù nguyên nhân không phải bởi vì Hạ Thanh Thanh, nhưng Viên Thừa Chí vẫn không đi tìm nàng...
Chu A Cửu cảm nhận được ánh mắt của Tống Thanh Thư nhìn mình tràn ngập cảm tình, trong lòng cũng không được dễ chịu, nên nhẹ nhàng hắng giọng một tiếng.
Tống Thanh Thư phục hồi tâm trí lại, lúng túng mỉm cười:
- A Cửu cô nương xin đừng nghi ngờ, tại hạ đối với những lời đồn đại của võ lâm thường chú ý nên hiểu khá rõ nhiều chuyện, cho nên mới có thể đoán được thân phận của cô nương.
- À..thì ra thế, vậy xin thỉnh giáo đại danh của các hạ?
Chu A Cửu thấy thân thế của mình đều bị đối phương đoán ra rõ ràng, còn mình đối với hắn thì cái gì cũng không biết, cho nên mới hỏi.
- Tại hạ là Tống Thanh Thư.
Tống Thanh Thư thi lễ, rồi tiếp tục hỏi tiếp sự nghi ngờ của mình:
- A Cửu cô nương cùng với Mãn Thanh có mối quốc thù là không giả, nhưng vừa rồi lại liều lĩnh ở cảnh nội Đại Tống ám sát sứ giả nhà Thanh, có thể tạo ra nguy hiểm hai nước khai chiến, không biết là cô nương có điều gì khổ tâm mà phải làm như thế?
Chu A Cửu nghe trong lời nói của hắn đối với hành động của mình biểu đạt có vẻ không hài lòng, thì nàng cho rằng, hắn là con dân nước Tống, nên giải thích:
- Tống thiếu hiệp đừng có hiểu lầm, có lẽ do ta vội vàng, thiếu cân nhắc, không nghĩ tới việc có khả năng gây nên Tống- Thanh khai chiến vì chuyện giết sứ giả, chỉ là ngày trước trong lúc vô tình thăm dò được việc Vi Tiểu Bảo đi sứ lần này, tưởng rằng mục đích chủ là vì đối phó với Kim Xà doanh ở Sơn Đông, nên ta lo lắng...lo lắng lực lượng cuối cùng phản Thanh cờ xí có thể bị ngã xuống, cho nên mới định ám sát Vi Tiểu Bảo…
- Thật ra thì e rằng A Cửu cô nương là vì sự an nguy thủ lĩnh Viên Thừa Chí của Kim Xà doanh mà hành động như thế.
Tống Thanh Thư nhìn thẳng vào mặt nàng tự như chế giễu, nhưng trong lòng thì than thở, chính mình tuy rằng chưa từng thấy dung nhan của Hạ Thanh Thanh, nhưng dung mạo khó mà có thể sánh bằng Trường Binh công chúa này, vậy mà Viên Thừa Chí lại từ bỏ Chu A Cửu, thật sự là Viên Thừa Chí phải dằn vặt hạ quyết tâm biết bao mới làm được điều này.
Có điều chuyện như vậy đối với Chu A Cửu là bất hạnh, nhưng đối với những nam nhân khác mà nói, cũng là vô cùng may mắn, vì vẫn còn hy vọng có thể chiếm được trái tim của nàng.
Bị hắn nói ra xuyên thủng tâm tư, Chu A Cửu ngượng ngùng lúng túng, dù sao nàng cùng Viên Thừa Chí và Hạ Thanh Thanh là mối tình tay ba, chính nàng là một người thất bại.
- Ta chỉ cố gắng hết sức trong khả năng của mình, phần còn lại thì đó là vận mệnh của Viên đại ca.
Chu A Cửu nở nụ cười hiu hắt, ngẩng đầu nói với Tống Thanh Thư:
- Hôm nay đa tạ Tống thiếu hiệp hạ thủ lưu tình, A Cửu có chuyện quan trọng trong người, cần phải đi đến Tây Vực, hôm nay từ biệt, sau này hy vọng còn gặp lại.
- Sau... sau này còn gặp lại…
Tống Thanh Thư cũng không có lý do gì để có thể giữ lại nàng, đành lưu luyến nhìn theo nàng đang nhẹ nhàng chậm rãi biến mất …
Tâm trí mông lung quay trở về Vũ Hoa Các, Vi Tiểu Bảo thấy Tống Thanh Thư một mình trở về, thì gã biết thích khách đã không bắt được, nhưng khuôn mặt không có biểu lộ bất mãn chút nào, trái lại còn quan tâm hỏi han ân cần:
- A đầu kia võ công cao cường, quỷ kế đa đoan, Tống đại ca có bị thương ở đâu không?
Tống Thanh Thư thuận miệng nói qua loa cho có:
- Xin lỗi Vi huynh đệ, ta thất thủ nên thích khách đã trốn thoát rồi..
Vi Tiểu Bảo thấy quái lạ, nghĩ thầm võ công của Tống Thanh Thư rõ ràng so với a đầu kia cao hơn, đừng nói là hắn thấy sắc quên nghĩa, lén lút âm thầm đem a đầu kia thả chạy đi mất.
Chú ý tới Vi Tiểu Bảo biểu hiện, Tống Thanh Thư biết gã có một cái đầu rất thông minh, lời nói dối tầm thường không có khả năng lừa gạt được gã, cho nên không thể làm gì khác hơn là nửa giả nữa thật nói:
- Vốn là ta đã khống chế được tên thích khách kia, chỉ tiếc là đột nhiên xuất hiện một người áo đen bịt mặt giải cứu thích khách kia, người đến nội lực thâm hậu, kiếm pháp quái lạ lại cao minh, xem ra võ công của hắn cùng với binh khí sử dụng, có thể là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trong chốn giang hồ "Kim Xà vương" Viên Thừa Chí.
- Viên Thừa Chí?
Vi Tiểu Bảo hít vào một hơi lạnh, trong lòng đã tin tám, chín phần, gã suy nghĩ chính mình chuyến đi này đồng thời phụng theo mật lệnh của Khang Hi, trong bóng tối âm thầm đối phó với Kim Xà doanh, chẳng lẽ tin tức này đã phong thanh bị tiết lộ ra?
- Viên Thừa Chí kia võ công so với Tống đại ca thì như thế nào?
Đây là vấn đề Vi Tiểu Bảo quan tâm nhất, Khang Hi cùng gã sở dĩ gấp rút lôi kéo cao thủ trong chốn giang hồ, múc đích chính là vì dùng để đối phó với Viên Thừa Chí võ công cao cường.
- Có chuyện gì vậy? Vi huynh đệ muốn đối phó với Viên Thừa Chí sao?
Tống Thanh Thư cũng không vội trả lời, trái lại hiếu kỳ hỏi gã.
Vi Tiểu Bảo tính toán rồi cũng phải dựa vào Tống Thanh Thư để đối phó với Viên Thừa Chí, sớm muộn gì thì hắn cũng phải biết chuyện này, nên liền đem Tống Thanh Thư dẫn vào trong phòng, nhỏ giọng đem mật lệnh Khang Hi nói cho hắn nghe.
- Ai…Tống đại ca và tiểu đệ đã kết bái làm huynh đệ, cái gọi là có phúc cùng hưởng có nạn cùng chịu, cho nên tiểu đệ cũng không dối gạt đại ca.
Vi Tiểu Bảo một câu nói cố ý hít sâu mấy lần, tựa như là rút tuột moi gan ra nói:
- Ngày trước tiểu đệ giúp hoàng thượng diệt trừ Ngao Bái, thì cứ tưởng rằng hoàng thượng có thể an lành không còn hiểm họa nào nữa, nào ngờ lại thấy hoàng thượng vẫn là suốt ngày mặt ủ mày chau, có một lần tiểu đệ đánh liều hỏi hoàng thượng đến tột cùng là còn có chuyện gì? Thì mới biết hoàng thượng đang suy tư về bốn đại họa vẫn còn vướng bận ở trong lòng
Vi Tiểu Bảo nói xong dừng lại một chút, hỏi:
- Tống đại ca, có biết bốn đại họa trong lòng hoàng thượng là những đại họa gì không?
- Mãn Thanh bây giờ cùng với Mông Cổ đang giằng co không xong, vậy thì Mông Cổ là một đại họa trong đó.
Tống Thanh Thư chỉ biết đến một đại họa này.
- Tống đại ca quả nhiên kiến thức cao minh,.
Vi Tiểu Bảo giơ ngón tay cái lên khen ngợi, rồi nói tiếp:
- Có điều Mông Cổ chung quy thì cũng chỉ là mối hoạ ngoại xâm ở bên ngoài, còn ba đại họa còn lại thì lại nằm ở bên trong mới là nguy hiểm. Một là Bình Tây Vương Ngô Tam Quế trấn giữ Sơn Hải quan, tính khí của lão thay đổi thất thường, hoàng thượng vẫn lo lắng lão sẽ như xưa bán đứng Minh triều, đem Sơn Hải quan chắp tay dâng cho Mông Cổ, có điều bây giờ lão đang trong tay nắm giữ mười mấy vạn tinh binh, trong đó còn hiện nay có hơn một vạn kỵ binh tinh nhuệ nhất hiện nay Quan Ninh Thiết kỵ, hoàng thượng trong lúc này động đến lão không được. Hai là là Bảo thân vương Hoằng Lịch, năm xưa tiên đế thoái vị, cùng với hoàng thượng hiện nay thì Hoằng Lịch là hoàng tử có tư cách nhất để vinh đăng đại bảo, cuối cùng vào sự giúp sức của thái hậu, hoàng thượng trở thành chân mệnh thiên tử, Bảo thân vương Hoằng Lịch lâu nay vẫn còn mơ ước ngôi vị hoàng đế, chưa bao giờ từ bỏ tham vọng, Bảo thân vương Hoằng Lịch bây giờ trong tay cũng đang cầm mấy chục vạn Bát kỳ binh, cùng với Thế tử Phúc Khang An cũng là người năng chinh thiện chiến, phụ tử hai người ở Liêu Đông cùng với quân Mông Cổ chinh chiến trong nhiều năm qua, uy vọng trong tướng sĩ vô cùng cao, hoàng thượng sợ cái gì tự... tự đảo trường thành, bởi vậy cũng không dám động thủ với Hoằng Lịch.
"Thế giới này thật là hỗn loạn a, Càn Long lại cùng Khang Hi trở thành huynh đệ, còn vì tranh cướp ngôi vị hoàng đế mà phong vân sóng ngầm..."
Tống Thanh Thư quá kinh ngạc, có điều trong khoảng thời gian từ lúc hắn đến cái thế giới này đến nay, gặp nhiều chuyện khác thường nên cũng phải tiếp nhận câu chuyện này là sự thật..và hắn nói tiếp câu chuyện của Vi Tiểu Bảo.
- Còn đại hoạn thứ ba thì đó chính là Kim Xà doanh Sơn Đông, dưới sự lãnh đạo của Viên Thừa Chí, nghĩa quân Sơn Đông thanh thế hùng vĩ, hoàng đế hiện nay không có sự lực chọn đối với Ngô Tam Quế cùng Hoằng Lịch, cho nên việc đầu tiên là đối phó với Viên Thừa Chí.
- Không sai!
Vi Tiểu Bảo gật đầu nói:
- Hoàng thượng nhiều năm qua đã từng càn quét phản quân ở Sơn Đông, chỉ là khi quan binh vừa đến, bọn họ tất cả đều làm rùa rụt cổ ẩn nấp bên trong những ngọn núi lớn mênh mông, quan binh vừa rút ra, bọn họ giống như ruồi trong hầm cầu, toàn bộ lại xông ra…
Vi Tiểu Bảo bưng lên một chén trà thấm giọng, tiếp tục nói:
- Con bà nó… Viên Thừa Chí thậm chí còn nắm lấy cơ hội tấn công đã thương mấy lần quân triều đình dẹp loạn, cho nên phản quân càng kiêu ngạo hung hăng. Sau đó hoàng thượng liền từ bỏ ý định dùng đại quân vây quét, cân nhắc biện pháp dùng cao thủ trong chốn giang hồ để đối phó với Viên Thừa Chí.
- Đáng tiếc là Viên Thừa Chí thân là đệ tử phái Hoa sơn, lại học được võ công của Kim Xà Lang Quân, võ công cao cường, là kỳ tài hiếm có, vì lẽ đó Vi huynh đệ cùng hoàng thượng mới một mực tìm kiếm lôi kéo cao thủ trong giang hồ.
Tống Thanh Thư bổ sung nói.
- Khà khà, nói cái gì cũng không qua mắt được Tống đại ca.
Vi Tiểu Bảo ngượng ngùng cười hỏi:
- Không biết vừa rồi Tống đại ca cùng Viên Thừa Chí giao thủ, kết quả như thế nào?
Tống Thanh Thư cùng Viên Thừa Chí làm gì mà có giao thủ, cho nên hắn từ tốn nói:
- Đánh không phân thắng bại..
Nếu hắn nói Viên Thừa Chí võ công cao hơn, sẽ làm Vi Tiểu Bảo xem nhẹ mình, còn nói mình võ công cao hơn, lại không có cách giải thích vì sao Trường Bình công chúa lại tẩu thoát được? Nên không thể làm gì khác hơn là đưa ra một đáp án trung dung.
Nhưng Vi Tiểu Bảo lại mừng rỡ nói:
- Được rồi…được rồi, Tống đại ca có thể đánh ngang hàng với Viên Thừa Chí cao thủ, huynh đệ chúng ta là ngay bây giờ quay về gặp Tiểu Huyền Tử để báo kết quả…
Tống Thanh Thư trong lòng hơi động, liền khuyên nhủ hắn:
- Vi huynh đệ, ta tuy rằng võ công cùng Viên Thừa Chí gần như ngang nhau, có điều bây giờ tin tức các ngươi muốn đối phó với Viên Thừa Chí đã bị lộ ra, trên đường quay về Bắc Kinh tất nhiên phải đi ngang qua địa giới Sơn Đông, nơi đó còn có đám người của Huyết đao môn kia, ta e sợ đến lúc đó hai quyền khó địch nỗi bốn tay, bảo vệ không được sự an toàn của Vi huynh đệ a.
Vi Tiểu Bảo trong lòng cả kinh, sắc mặt lo lắng:
- Xong rồi…lần này nhà cái bị ù, chỉ có cách điều chuyển quân binh đến hộ tống về, nhưng làm như vậy nhất định là cắt cỏ…cái gì kinh động đến xà đó, Tiểu Huyền Tử chắc sẽ không vui..."
Tống Thanh Thư thấy hù dọa Vi Tiểu Bảo cũng đủ rôi, làm bộ do dự nói:
- Ta thật ra có một kế sách…không biết dùng có được hay không?
- Tống đại ca nhanh nói nghe một chút.
Vi Tiểu Bảo hai mắt sáng ngời, chờ mong nhìn hắn.
- Vi huynh đệ có thể cứ cho Trương, Triệu hai người gióng trống khua chiêng đội ngũ, làm như là sứ giả đi về phía bắc, thu hút sự chú ý kẻ địch, hai người chúng ta thì âm thầm cùng nhau xuôi nam...
Tống Thanh Thư lời chưa nói hết, Vi Tiểu Bảo liền ngắt lời hắn hỏi:
- Tại sao lại muốn xuôi nam?
Vi Tiểu Bảo trong lòng suy nghĩ:
“Tên tiểu bạch kiểm này đang giấu diếm hồ lô gì trong bụng đây?
Cười nhạt, Tống Thanh Thư cũng không gấp, chậm rãi giải thích:
- Hiện nay tại Cô Tô có một cao thủ tuyệt thế, nếu như có thể thuyết phục hắn nương nhờ vào Đại Thanh, có được thì hai người chúng ta ta hữu, núi đao biển lửa cũng ngại, chứ đừng nói đến cái gì Kim Xà doanh Sơn Đông…
- Võ công của hắn so với Tống đại ca thì sao?
Vi Tiểu Bảo bán tín bán nghi hỏi.
- Chỉ có hơn chứ không kém.
Tống Thanh Thư như chặt đinh chém sắt nói.
Vi Tiểu Bảo giật mình, nếu có thể tìm được hai đại cao thủ như thế hồi cung, Tiểu Huyền Tử nhất định mặt rồng vô cùng cao hứng, đến lúc đó không chừng còn thưởng cho gã thêm cái chức..tước gì đó để mà tha hồ vui đùa.
Nghĩ đến điều này, Vi Tiểu Bảo không khỏi khà khà bật cười…