Chương 1126
Dường như trong nháy mắt Chúa Tể Hắc Ám đã đưa ra quyết định nên truyền âm cho ba người phía sau.
“U Nhược, Nam Phi, Uyển Nhi lát nữa mọi người không phải lo quản gì cả, không cần nghĩ gì, chỉ cần chạy khỏi Song Tu Tông vào trong thủ đô.
Ở đây để Liên Nhược và Chúa Tể Hắc Ám đối phó với đối phương là được!”
“Tới thủ đô, mọi người tới nhà họ Diệp, tìm đế vương bất bại Diệp Lăng Thiên, nói rằng Chúa Tể Hắc Ám cầu xin cậu ấy.
Chúa Tể Hắc Ám từng có duyên với cậu ấy, coi như nể chút tình thì chắc chắn cậu ấy sẽ bảo vệ mọi người chu toàn!”
“Có Diệp Lăng Thiên, dù có là lão tổ của phái Huyết Thủ thì cũng không dám làm càn, mau đi!”
Vào lúc này, cách duy nhất mà hắn có thể nghĩ được đó chính là người hùng bất bại đã từng gặp qua một lần.
Khi truyền âm, người truyền âm chỉ khẽ cử động miệng chứ không hề có bất kỳ dấu hiệu nào nhưng sao có thể che giấu được khỏi con mắt của Lương Huyết Đồ – vị siêu phàm thần phẩm chứ?
Ông ta cười lạnh lùng và lắc đầu.
“Giang Tuyết Hoa, tới lúc này rồi mà vẫn còn hi vọng có người của Song Tu Môn rời khỏi sông Đại Liêu được sao? Đừng ảo tưởng nữa”.
Ông ta chỉ điểm, không gian xung quanh mấy người Thượng Quan Uyển Nhi như đông đặc tạo thành những bước tường khí vô hình bao vây lấy bọn họ.
“Hôm nay, phàm là người của Song Tu Tông thì không được giữ lại một ai hết!”
Lương Huyết Đồ vừa dứt lời thì hiện trường trở nên ầm ầm.
Điều này đồng nghĩa với việc toàn bộ người sống của Song Tu Tông đều giết sạch.
Thủ đoạn này đúng là quá tanh tưởi.
“Sư huynh, phải làm sao, chúng ta có nên chạy trước không?”
Nữ kiếm thủ của phái Hoa Sơn với cơ thể nhỏ nhắn bên cạnh Thích Kiếm Anh hỏi với vẻ hoang mang.
Thích Kiếm Anh bình tĩnh lại.
Đôi mắt run rẩy nhưng lắc đầu.
“Đừng sợ!”
“Đừng quên còn có vị đó ở đây!”
Anh ta liếc nhìn về hướng có Diệp Thiên.
Bàn của Diệp Thiên, chị em nhà họ Dương sớm đã bị dọa sợ tới mức không biết làm gì.
Bọn họ chỉ là đặc biệt tới tham gia đại hội tuyển rể của Song Tu Tông từ Tây Bắc mà thôi.
Nào ngờ lại bị cuốn và cuộc phân tranh thù oán này.
Giờ đến cả siêu phàm thần phẩm đã xuất hiện, còn nói là giết toàn bộ người ở đây thì trong đám đông này, ai có thể ngăn chặn được chứ?
Khi bọn họ đang hoảng loạn không biết làm gì thì bỗng có một giọng nói vang rền từ phía sau vọng tới.
“Vực Ngoại Ma Môn, khẩu khí lớn gớm!”
Đám đông có mặt kinh hoàng, cảm thấy bất ngờ.
Bọn họ không hiểu lúc này ai lại dám nói nhảm khi có một vị siêu phàm thần phẩm chấn nhiếp ở đây?
Đám đông đồng loạt quay đầu lại, bao gồm cả Lương Huyết Đồ cũng nhìn theo.
Chỉ thấy một thanh niên với tóc đen mắt đen đang ngồi dựa vào ghế khẽ xua tay và mỉm cười.
“Ân oán giữa các người và Song Tu Tông, tôi không có hứng thú!”
“Nhưng ông mở miệng đòi giết hết những người có mặt ở đây thì tôi thật sự muốn xem xem ông có cái bản lĩnh đó hay không?”
Giọng nói người thanh niên văng vẳng, cậu nhếch miệng cười châm chọc.
Chúa tể Hắc Ám vốn đanh mặt nãy giờ bỗng nở nụ cười.