Chương 1129
Cô ta bỗng tái mặt, ánh mắt run rẩy.
Đòn tấn công vừa rồi rõ ràng là có người giúp đỡ, dùng đại thần thông khống chế cơ thể cô ta tấn công.
“Là Diệp Thiên sao?”
Cô ta liếc nhìn Diệp Thiên, cảm thấy không thể tin được.
“Có thể đỡ được chiêu của tôi, tốt lắm, để tôi xem cô có thể đỡ được mấy chiêu!”
Bị Dương Duyệt phá đòn tấn công, Hứa Phi Đằng không hề hoảng loạn.
Anh ta chỉ cười lạnh lùng, thu quạt trong tay, cơ thể thoắt một cái hóa thành một đường sáng màu xanh lao về phía Dương Duyệt và tung một chưởng tấn công.
Dương Duyệt chỉ cảm thấy nguồn sức mạnh trước mặt quá kinh khủng giống như cả một ngọn núi đổ xuống biển khiến cô ta mất đi khả năng phản ứng.
“Đừng hoảng, nắm chặt kiếm!”
Giọng nói quen thuộc lại vang lên bên tai.
Dương Duyệt cảm thấy tự tin gấp bội.
Đôi tay ngọc ngà của cô ta siết chặt thanh kiếm.
Một luồng sức mạnh thần kỳ lại trỗi dậy, kiểm soát cơ thể cô ta không để bản thân né tránh mà lao về phía chưởng lực của Hứa Phi Đằng.
Cảnh tượng đó khiến cho đám đông kinh hãi.
Không ít người đã hét toáng lên, tất cả đều cho rằng Dương Duyệt sẽ bị Hứa Phi Đằng đập chết tại chỗ.
Trong nháy mắt, Dương Duyệt lỡ chân, người nghiêng qua một bên, trong tư thế kỳ quặc né được chưởng đánh của Hứa Phi Đằng.
Đồng thời thanh kiếm trong tay cô ta lao ra, xéo một góc đâm xuyên người Hứa Phi Đằng khi mà anh ta không nhìn thấy góc chết.
“Không…thể nào?”
Hứa Phi Đằng khựng người, đôi mắt trở nên tối sầm.
Nhát kiếm của Dương Duyệt đã đâm trúng tim anh ta.
Sinh khí không còn.
Nhưng anh ta không hiểu sao bản thân lại thất bại.
Bại bởi một cô gái còn chưa đạt tới cả chí tôn.
Xung quanh im lặng, người người nhìn nhau và đều không hiểu.
Mặc dù Dương Duyệt thi triển mật pháp, bạo phát sức mạnh tới bán bộ chí tôn nhưng so với thiên kiều hàng đầu như Thích Kiếm Anh thì vẫn còn khá kém.
Mà đến Thích Kiếm Anh còn bị Hứa Phi Đằng đánh bại bằng một chiêu thì Dương Duyệt sao có thể giết chết anh ta bằng một nhát chứ?
Đến cả Thượng Quan Uyển Nhi, Thượng Quan U Nhược, Yên Nam Phi đều cảm thấy không thể tin được.
Hứa Phi Đằng từ từ đổ xuống.
Dương Duyệt rút kiếm, nhìn Diệp Thiên với vẻ rối rắm.
“Là anh giúp tôi?”
Diệp Thiên uống một ngụm trà, cười thản nhiên.
“Cô vì trượng nghĩa ra tay giúp tôi, tôi tặng cô một màn tạo hóa.
Vừa rồi tôi dùng tay cô khiến cô cảm nhận được thế nào là dùng yếu thắng mạnh!”
“Tấn công sơ hở, lấy ngắn nuôi dài, tìm kiếm điểm yếu nhất của đối phương, một chiêu chí mạng thì dù chỉ là bán bộ chí tôn đối đầu với chí tôn cũng có thể chiến thắng được.
Nhớ kỹ chưa?”
Dương Duyệt gật đầu với vẻ hiểu như không hiểu nhưng trong lòng vẫn cảm thấy nghi ngờ vô cùng.
Diệp Thiên là ai.
Tại sao anh ta lại có tu vi mạnh như vậy? Lấy ở đâu ra sức chiến đấu siêu nhiên hơn người như thế?
Khi cô ta đang cảm thấy nghi ngờ thì lão tổ Lương Huyết Đồ của phái Huyết Thủ đang đạp lên ánh sáng vàng lên tiếng.
“Tôi biết là ai, chính là đế vương bất bại chấn động thiên hạ!”
Ông ta khẽ mỉm cười, sau đó chắp tay.
“Diệp Đế Vương, nghe danh đã lâu!”
Ông ta lên tiếng khiến cả hội trường chấn động.