Chương 1140
Lúc trước hắn còn có thể giữ được vẻ mặt bình tĩnh, ngay cả khi đối mặt với Lương Huyết Đồ có tu vi siêu phàm thần phẩm, hay lúc Song Tu Tông đứng trước cục diện không lối thoát thì hắn cũng chưa từng thay đổi sắc mặt rõ rệt tới vậy.
Nhưng vào lúc nghe thấy mấy chữ “con của thẩm phán”, gương mặt hắn lại lập tức biến sắc, tràn ngập sợ hãi.
Trong mắt Francis lộ rõ vẻ lạnh lùng, biểu cảm như cười như không.
“Diệp Lăng Thiên, lần này tôi tới đây không phải để tìm cậu, tôi tới đòi nợ con rể của Song Tu Tông, nhưng nào ngờ lại gặp được cậu ở chỗ này!”
Ánh mắt hắn rời khỏi người Diệp Thiên mà chuyển hướng sang chỗ Giang Tuyết Hoa.
“Chúa tể Hắc Ám – Giang Tuyết Hoa, đồ của viện trọng tài không phải thứ mà ai muốn lấy cũng được đâu.
Hôm nay, tôi đại diện cho viện trọng tài tới đây đòi lại!”
Nghe thấy lời Francis nói, những người còn lại của Song Tu Tông đều ngạc nhiên nhìn về phía Giang Tuyết Hoa.
“Viện trọng tài?”.
Thượng Quan Liên Nhược quay sang nhìn Giang Tuyết Hoa với vẻ mặt nghi hoặc: “Giang lang, ông làm giao dịch gì với viện trọng tài sao? Sao bọn họ lại tới đây tìm ông vậy?”
Bà ta là cao thủ ở cảnh giới siêu phàm, người có cấp bậc cao như thế tất nhiên cũng biết viện trọng tài là tổ chức đáng sợ tới mức nào.
Bọn họ chính là con quái vật khổng lồ vắt ngang qua thế giới này, kể cả Song Tu Tông huy động toàn bộ thực lực cũng không có cơ hội phản kháng.
Giang Tuyết Hoa hơi cúi đầu, không dám đối diện với ánh mắt của Thượng Quan Liên Nhược.
Trên bầu trời, Francis cười lạnh, nói: “Giang Tuyết Hoa, ông đã từng là trọng tài tinh ông của viện trọng tài.
Hai mươi năm trước, vì muốn theo đuổi sức mạnh mà tìm tới viện trọng tài để kiếm thêm tài nguyên tu luyện giúp bản thân đột phá.
Chắc hẳn ông không quên mất những chuyện này đấy chứ?”
Thượng Quan Liên Nhược nhìn Giang Tuyết Hoa bằng ánh mắt khó tin.
Giang Tuyết Hoa lại càng cúi gằm mặt xuống, khàn giọng nói: “Xin lỗi Liên Nhược, dù anh tu luyện Song Tu đại pháp với em, nhưng tốc độ thăng cấp của anh thật ra không nhanh bằng những gì em đã nghĩ đâu!”
“Vì có thể sớm ngày giúp em thực hiện tâm nguyện trả thù phái Huyết Thủ mà anh đã lựa chọn con đường đặc thù là tìm tới viện trọng tài, tự nguyện trở thành một thành viên của tổ chức đó!”
Tất cả mọi người trong Song Tu Tông đều ngẩn tò te, bọn họ không giờ Giang Tuyết Hoa trước nay luôn tận tâm tận lực vì Song Tu Tông lại chủ động gia nhập viện trọng tài vì muốn giúp Song Tu Tông báo thù.
Lúc này Diệp Thiên mới hiểu tại sao Giang Tuyết Hoa lại nắm rõ tin tức về viện trọng tài tới vậy, bởi vì hắn đã từng là một thành viên của viện trọng tài nên mới có thể cung cấp rất nhiều tình báo cho cậu.
Thân hình Giang Tuyết Hoa khẽ run, thế rồi bất thình lình ngẩng đầu nhìn thẳng vào Francis.
“Viện trọng tài giúp tôi đột phá tu vi, nhưng tôi cũng đã làm trọng tài mấy chục năm vì tổ chức, trước giờ chưa từng vi phạm luật lệ, những gì tôi phải trả cũng đã trả lại hết rồi, sao còn tới đây tìm tôi làm gì?”
Gương mặt hắn lộ rõ vẻ tức giận, giọng điệu rõ ràng là đang chất vấn.
Song trên mặt Francis vẫn chỉ lạnh lùng như trước.
“Mấy chục năm?”
Khóe miệng hắn khẽ nhếch: “Giang Tuyết Hoa, kể từ ngày ông gia nhập viện trọng tài thì cũng phải hiểu cho rõ, một khi đã bước vào viện trọng tài thì cả đời đừng mong rời khỏi!”
“Mới có mấy chục năm mà đã mơ tưởng trả hết những tài nguyên mà viện trọng tài đưa cho ông rồi sao.
Đúng là ngu ngốc!”
“Mấy năm trước ông phản bội viện trọng tài rồi chạy trốn, sở dĩ viện trọng tài cho ông tự do tự tại vài năm không phải vì chúng tôi buông tha, chỉ đang cho ông chút thời gian thoi thóp mà thôi!”