Cao Thủ Tu Chân


Chương 1141
“Hôm nay, tôi lấy tư cách con của thẩm phán, đến đây để phán quyết tội trạng!”
Nói tới đây, sát ý trong mắt Francis đột nhiên rõ nét hơn hẳn.

Bao nhiêu anh tài tuấn kiệt có mặt tại đây đều cảm thấy bản thân bị lạc vào thế giới máu tanh, đâu đâu cũng thấy hơi thở của sự giết chóc và khát máu.

“Đây là ảo ảnh tinh thần!”
Một vài thiên tài trẻ tuổi có tu vi khá cao chợt bừng tỉnh, còn miễn cưỡng giữ được tâm trí tỉnh táo, nhưng những người còn lại thì nhanh chóng đắm chìm trong lĩnh vực, không thể kiềm chế nổi bản thân.

Thân hình Giang Tuyết Hoa khẽ run lên, ngay giây trước thôi hắn đã cảm nhận được công kích tinh thần rõ rệt ập vào não.

Loại công kích đó là thứ mà hắn không thể nào ngăn cản được, lại càng chẳng biết nên cản kiểu gì.

Lúc mắt đối mắt với Francis, dường như hắn đã bị hút vào một cái động đen không đáy, một vùng đầm lầy sâu khó tưởng, không có cách nào thoát ra được, càng giãy dụa thì càng lún sâu vào bên trong, đại não như thể bị xé rách đầy đau đớn, tinh thần gần như đứng bên bờ vực sụp đổ.

“Người tu luyện sức mạnh tinh thần!”
Hắn đột nhiên nghĩ tới nhóm người tu luyện đặc biệt này nhưng lại không có cách nào chống cự được, tầm mắt càng lúc càng trở nên mơ hồ, chỉ có thể gắng gượng chống đỡ bằng chút ý chí cuối cùng, cố hết sức không cho bản thân chìm vào giấc ngủ.

“Tỉnh!”
Vào lúc tinh thần của Giang Tuyết Hoa sắp thất thủ hoàn toàn thì bỗng nhiên nghe thấy một tiếng quát khẽ vang lên trong đầu.

Ánh mắt vốn đang mơ màng trở nên rõ ràng hơn hẳn, tinh thần như thể vừa được đánh động mà hoàn toàn tỉnh táo lại.

Hắn nhìn sang Diệp Thiên, gương mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc xen lẫn cảm kích, hắn biết rõ câu nói vừa nãy là của Diệp Thiên, chính Diệp Thiên đã giúp hắn thoát khỏi tình cảnh khốn đốn.

“Hử?”
Thân hình Francis dần hạ xuống, ánh mắt nhìn Diệp Thiên cũng mang theo vài phần kinh ngạc.

“Không ngờ cậu cũng là một đại sư tu luyện sức mạnh tinh thần!”
Ở thế giới phương tây, những người tu luyện sức mạnh tinh thần đều được gọi với cái tên đại sư sức mạnh tinh thần.

Diệp Thiên không ừ chẳng hử, chỉ cười nhạt: “Giang Tuyết Hoa vẫn còn một giao dịch với tôi nhưng chưa hoàn thành, anh muốn giết ông ta thì phải hỏi tôi trước cái đã!”
Francis giẫm mạnh chân lên nền đất, hắn và Diệp Thiên chẳng qua chỉ đứng cách nhau chừng mười trượng, trên mặt hắn cuối cùng cũng lộ ra biểu cảm có phần hứng thú.

“Được lắm!”
“Dọc đường từ phương tây tới đây tôi đã nghe kể khá nhiều sự tích có liên quan tới cậu.

Đế vương Diệp Lăng Thiên chưa từng thất bại, cậu quả nhiên chính là mục tiêu ngon nghẻ đáng để tôi săn giết!”
“Hôm nay, trước hết tôi sẽ giết chết cậu, để rửa sạch nỗi nhục mà viện trọng tài phải chịu.

Về phần giải quyết tên phản đồ kia thì cứ tạm gác đấy đã!”
Hắn nói xong liền phớt lờ Giang Tuyết Hoa mà dồn toàn bộ chú ý lên người Diệp Thiên, luồng khí giữa cả hai như thể bị bóp méo.

“Phù!”
Sau khi bị một đấm đáng sợ của Diệp Thiên đánh cho hơi thở đình trệ, Lương Huyết Đồ bị Francis nhấc bổng trong tay lúc nãy đã chìm vào trạng thái hôn mê ngắn ngủi.

Song, đúng lúc Francis và Diệp Thiên đang nói chuyện lúc này, cuối cùng ông ta cũng đã tỉnh lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui