Chương 1142
Ông ta nhìn Diệp Thiên và Francis đang đối đầu, gương mặt lộ rõ vẻ vui mừng tột độ.
“Các hạ muốn đối phó với Diệp Lăng Thiên, tôi muốn đối phó Song Tu Tông, nếu đã vậy thì chi bằng chúng ta hợp tác với nhau, thấy sao?”
Lương Huyết Đồ đứng bên cạnh Francis, có thể cảm nhận được sức mạnh đang trào dâng và sục sôi trong cơ thể Francis, rõ ràng người này mạnh hơn ông ta không biết bao nhiêu lần.
Ông ta không phải đối thủ của Diệp Thiên, thế nhưng rõ ràng Francis có thể đối đầu được với Diệp Thiên, nếu vậy thì ông ta có cơ hội đối phó với Song Tu Tông.
Dù rằng một đấm vừa nãy của Diệp Thiên đã khiến ông ta trọng thương, nhưng với thực lực siêu phàm thần phẩm – vượt xa những người có tu vi siêu phàm cấp bậc khác, kể cả bây giờ chỉ sử dụng ba phần thực lực thì ông ta cũng có thừa tự tin sẽ đánh bại tất cả người trong Song Tu Tông.
“Ồ? Ông muốn hợp tác với tôi sao?”
Francis hơi nghiêng đầu, nhìn về phía Lương Huyết Đồ.
“Tất nhiên, các hạ chỉ cần ngăn cản Diệp Lăng Thiên, về phần Song Tu Tông cứ để đấy tôi…”
Lương Huyết Đồ gật đầu, nhưng còn chưa nói hết câu thì Francis đã đột ngột nâng tay lên, bóp chặt lấy yết hầu của ông ta với tốc độ nhanh như chớp.
“Rắc!”
Trước mắt bao nhiêu người, Francis chỉ dựa vào lực tay mà đã vặn đứt đầu Lương Huyết Đồ, máu tươi cũng theo đó mà phóng thẳng lên trời.
“Rẹtttt!!”
Nhìn thấy cảnh tượng này, bao nhiêu người nơi đây đều không dám hít thở mạnh, vẻ mặt kinh hãi tột độ, đến cả đồng tử của Giang Tuyết Hoa và Thượng Quan Liên Nhược cũng nhanh chóng co rút.
Dù gì Lương Huyết Đồ cũng là một cường giả siêu phàm thần phẩm, tuy ông ta không phải người đi theo hướng luyện thể, nhưng nếu đã có thể bước vào cảnh giới siêu phàm thần phẩm thì rõ ràng đã mạnh hơn những người tu vi siêu phàm phẩm cấp khác không biết bao nhiêu lần, có khả năng đỡ được đạn từ súng bắn tỉa mà không chút hề hấn.
Thế mà Francis chỉ dùng lực bàn tay đã có thể xé rách thân thể ông ta, điều này cho thấy sức mạnh thể chất của Francis đã lên tới mức độ nằm ngoài tưởng tượng của mọi người.
“Chỉ là một gã phương đông rẻ rách mà cũng dám vọng tưởng hợp tác với ta sao?”
Giết chết một tu sĩ siêu phàm thần phẩm chỉ như bóp nát một con kiến, vẻ mặt Francis không chút thay đổi.
Hắn tùy ý ném thi thể của Lương Huyết Đồ đi, sau đó quay sang Diệp Thiên, một luồng sóng tinh thần mạnh mẽ liền cuồn cuộn ào ra như nước chảy tràn lan.
Diệp Thiên vẫn chẳng thèm bận tâm tới, sức mạnh tinh thần của câu cũng tràn ra theo ánh nhìn.
Hai luồng sức mạnh tinh thần hoàn toàn khác biệt đó cứ thế va chạm mạnh với nhau ngay trong phủ đệ của Song Tu Tông.
“Ầm!”
Một tiếng vang đầy bí ẩn truyền tới.
Mọi người không biết âm thanh xuất phát từ đâu, cũng không biết là thứ gì đã vỡ nát nhưng tiếng nổ lại rất rõ, chấn điếc tai mọi người.
Ở giữa của Diệp Thiên và Francis, gió mạnh cuồn cuộn, cuốn theo tất cả, đá vỡ, vụn gỗ đều bị cuốn vào trong, quấy nát thành mảnh nhỏ, không thể nào toàn vẹn nổi.
Cơ thể hai người hơi nhúc nhích nhưng gió mạnh đã đẩy họ lên cao, làm cả vách núi rung rinh như sắp sụp đổ.
Nơi động tiên đang lành lặn bỗng chốc biến thành hoang mạc, cát bay đá chạy, mịt mù tăm tối.
“Sức mạnh tinh thần quá khủng khiếp!”