Chương 1161
Cô ta khẽ lẩm bẩm, sau đó phất tay áo, cùng với Dương Cương rời khỏi Song Tu Tông.
Những người còn lại đều ngơ ngác nhìn nhau, vừa không biết ở lại để làm gì, lại không cam tâm cứ như vậy mà rời đi, đây vốn là một buổi kén rể, kết quả lại biến đổi bất ngờ, thu hút nhiều cao thủ xuất hiện như vậy.
Một trận thi đấu của thế hệ trẻ đang yên đang lành, đã biến thành trận đấu đỉnh cao của cảnh giới siêu phàm đương thời, những người trẻ mang suy nghĩ sẽ nhanh chóng trở thành rể hiền của Song Tu Tông, nét mặt của người nào người nấy đều cổ quái, không biết là đang vui hay đang buồn.
Nhìn thấy Diệp Thiên dưới sự dẫn dắt của ông ngoại bà ngoại đang dần khuất xa, vị thiếu chủ của Song Tu Tông – Thượng Quan Uyển Nhi này, cuối cùng cũng đã hoàn hồn.
Trong mắt cô ta lóe lên một tia sáng kỳ dị, sau đó giơ một tay lên, thật sự cởi bỏ khăn lụa che mặt xuống, một khuôn mặt làm điên đảo chúng sinh ra trước mắt mọi người, trong lúc nhất thời, trong đại sảnh như rực rỡ hẳn lên.
“Các vị, hôm nay Song Tu Tông gặp phải kiếp nạn lớn, đã để mọi người hoảng sợ rồi!”
“May mà có Diệp Đế Vương có mặt ở đây giúp đỡ, Song Tu Tông chúng tôi mới may mắn thoát nạn, nếu đã như vậy, buổi kén rể đã định của Song Tu Tông chúng ta, từ giờ tiếp tục bắt đầu!”
“Người nào có thể đánh bại tôi, người đó liền có thể trở thành con rể tương lai của Song Tu Tông, cùng tôi tu luyện Song Tu Đại Pháp!”
Nghe thấy Thượng Quan Uyển Nhi lên tiếng, lại thêm dung mạo xinh đẹp tuyệt trần của cô ta, hơn 100 vị anh tài đang có mặt cuối cùng cũng khôi phục lại thần sắc, người nào người nấy đều nóng lòng muốn thử sức.
Đôi mắt xinh đẹp của Thượng Quan Uyển Nhi quét qua một lượt từng Thiên Kiêu trẻ tuổi, trong ánh mắt trước đó còn có chút dị sắc, nhưng hiện giờ, lại phẳng lặng như gương, không nhìn thấy gì.
Sau khi chứng kiến sức mạnh long trời lở đất của Diệp Thiên, liệu đám người được gọi là anh tài thế hệ trẻ Hoa Hạ này còn có điểm sáng nào đáng để nói nữa?
Hai người Giang Tuyết Hoa và Thượng Quan Liên Nhược dẫn Diệp Thiên và Hoa Lộng Ảnh đến ngôi nhà đá, nơi bọn họ bế quan.
Diệp Thiên được Giang Tuyết Hoa tôn làm chủ vị, cậu không hề từ chối, hào sảng ngồi xuống.
“Giờ có thể nói cho tôi biết, Long Môn đang ở chỗ nào được rồi chứ?”
Sức mạnh tinh thần của Diệp Thiên sớm đã bao trùm toàn bộ khe núi, xem thử có phải tồn tại chỗ che giấu bất truyền nào không.
Nhưng cho tới bây giờ, cậu đều không hề phát giác ra khe núi này có chỗ nào đặc biệt, nhưng thông qua tư liệu lịch sử ghi chép lại, nơi này quả thật từng xuất hiện chuyện rồng bay từ trên trời xuống, nếu không cũng sẽ không có nhiều thôn dân địa phương chứng kiến như vậy.
Giang Tuyết Hoa và Thượng Quan Liên Nhược ngồi phía đối diện, nghe vậy, Giang Tuyết Hoa là người đầu tiên lên tiếng.
“Không giấu Diệp Đế Vương, Long Môn này, không hề có ở đây!”
Ánh mắt Diệp Thiên hơi ngưng lại, nheo mắt quét tới, giữa lông mày mang theo mấy phần lạnh nhạt.
“Vậy có thể giải thích cho tôi biết, tại sao trên vách đá của động tiên Song Tu Tông lại có rất nhiều vết tích liên quan đến loài giao long như vậy?”
Thượng Quan Liên Nhược thở dài, thành khẩn nói: “Diệp Đế Vương, Long Môn quả thực không có ở Song Tu Tông!”
Bà ta hơi dừng lại, như hóa thân thành một đứa trẻ đang cần dốc bầu tâm sự than vãn.
“Song Tu Tông chúng ta là hoàng thất Bồng Lai Vực Ngoại, năm đó bố tôi không may bị Lương Huyết Đồ – lão tổ của phái Huyết Thủ giết chết.
Không lâu trước khi tai họa xảy ra, ông đã đưa cho tôi một miếng ngọc thạch, ông ấy nói, miếng ngọc thạch này là chìa khóa của một động tiên, phụ trách quản lý một của cải khổng lồ!”