Cao Thủ Tu Chân


Chương 1175
“Hắc Long trước đây đã thối rữa chết rồi, chẳng lẽ cậu muốn tìm đồ mà nó để lại?”
Diệp Thiên hơi cong môi, cậu không đáp, trong ánh mắt lại có thêm vài ngọn lửa nóng bỏng.
Từ cái hồ sâu này, cậu cảm nhận được gợn sóng năng lượng mạnh mẽ, mà với tu vi hiện tại, cậu lại cảm nhận được nguy cơ bên trong, từ đó có thể thấy nó đáng sợ tới mức nào.
“Bà lùi xa trăm trượng đi!”
Diệp Thiên quay lưng về phía Thượng Quan Liên Nhược, nhẹ nhàng phất tay.

Thượng Quan Liên Nhược không rõ nguyên nhân nhưng vẫn nghe lời phi thân ra sau, lướt tới vách núi bên cạnh.
Bà ta rất khó hiểu, không biết Diệp Thiên định làm gì nhưng đúng lúc này, Diệp Thiên bỗng giơ một tay ra.
Năm ngón tay của cậu hơi cong nhẹ, một bàn tay nguyên khí màu xanh lam hiện ra trong không trung.

Tay của Diệp Thiên lại như có lỗ đen, hút hết toàn bộ năng lượng, hơi nước bốc lên từ con suối bắt đầu dao động, không ngừng quay cuồng.
“Xì xụp xì xụp!”
Nước suối sôi ùng ục, mặt nước vốn yên ả bỗng dậy sóng.
“Còn không chịu ra sao?”
Sức hút trên năm ngón tay bỗng tăng lên, từng luồng nước suối bị cậu dâng lên cao mấy trượng.
“Bùm!”
Nhưng vào lúc này, trong nước suối chợt vang lên tiếng nổ vang.
Một bóng đen khổng lồ bay ra từ trong nước suối, bọt nước văng tứ tung, trực tiếp nổi lên mặt nước.
“Rầm!”
Bóng dáng dài này bay lên trời, như rồng lại giống rắn, thân hình uốn lượn, không gian nơi này bị bao trùm bởi bóng tối bởi sự xuất hiện của nó.
Hai mắt Thượng Quan Liên Nhược trợn to, khi thấy bóng đen đột ngột xuất hiện thì trong lòng cảm thấy không thể tin được.
Đây không phải là Hắc Long mà bà ta từng gặp trước đây sao?
Chỉ có điều, Hắc Long này lại có kích thước gấp đôi so với con mà bà ta từng gặp trước đây.

Từ đầu tới đuôi của nó ít nhất cũng dài khoảng hai mươi trượng, thân hình rắn như sắt, vảy đen bao trùm toàn thân, lấp lóe tia sáng lạnh, bốn cái mông vuốt cũng phủ đẩy vẩy giáp, uy nghiêm, bễ nghễ vô cùng.
“Là người phương nào mà quấy nhiễu ta tĩnh tâm tu luyện?”
Hắc Long xoay tròn giữa không trung, hơi thở phun ra, âm thanh như tiếng sấm khiến bên dưới chấn động, hoa cỏ đứt gãy toàn bộ.
Con Hắc Long này lại có thể nói tiếng người!
Một câu này vừa dứt, ánh mắt của nó lại nhìn sang Thượng Quan Liên Nhược, chăm chăm vào miếng ngọc kia.

Từng tia giận dữ tràn ra từ cặp mắt như chuông đồng của nó.
“Là cô, ta nhớ ra cô rồi, cô là con cháu hoàng thất Bồng Lai!”
Giọng của Hắc Long lạnh lùng, mang theo lửa giận tận trời.
“Mấy chục năm trước, cô từng tới đây, năm đó bố cô có ơn với tộc Địa Long chúng ta, từng ra tay giúp đỡ con trai của ta nên khi cô tìm tới, con trai ta đã tự nguyên tách khỏi linh mạch, tiến vào Hoa Hạ ở Trung Nguyên giúp các người, cũng vì vậy mà mất mạng”.
“Nhánh Địa Long của chúng ta đã trả xong ân tình của hoàng thất Bồng Lai, hôm nay cô còn tìm tới, quấy nhiễu ta tu luyện.

Chẳng lẽ cho rằng Địa Long chúng ta dễ tính lắm à?”
“Cô trả con cho ta!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui