Chương 1249
Diệp Vân Long nắm chặt lòng bàn tay, ánh mắt lóe lên ngọn lửa dữ tợn, nhưng nghĩ đến nơi đáng sợ đó, cuối cùng trong ánh mắt ông ta lóe lên một tia bất lực.
Là một trong “Tứ Tuyệt” của giới võ thuật Hoa Hạ, có tu vi siêu phàm nhưng so với nơi đó, không cần nói, ông ta cũng biết mình còn kém quá xa, cho dù Diệp Thiên đứng đầu thế giới, đứng đầu trên bảng xếp hạng sức mạnh thế giới thì có lẽ cậu cũng chưa đủ tư cách để khiêu chiến nơi đó.
Ông ta mở rộng vòng tay, ôm lấy Thi Tú Vân, đôi mắt ươn ướt.
“Tiểu Vân, ba tháng này, anh sẽ đưa em đi khắp thế gian, trong ba tháng này, chỉ có em và anh!”
Một giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má, Thi Tú Vân ôm chầm lấy Diệp Vân Long, hai trái tim của đôi vợ chồng đã thề non hẹn biển, cuối cùng cũng có thể ở bên nhau.
Chuyện nhà họ Diệp, người bên cạnh không biết, nhưng chuyện Diệp Thiên ở núi Bắc Áo một mình quét sạch mười lăm vị thẩm phán của viện trọng tài đã lan truyền rộng rãi trong thế giới ngầm quốc tế, chuyện mang tính lịch sử một mình Diệp Thiên nắm giữ bảng xếp hạng sức mạnh thế giới, cũng trở thành chủ đề bàn tán của hàng loạt cao thủ.
Nhưng đằng sau những tiếng bàn luận đó, có một danh từ lại một lần nữa xuất hiện trong giới võ đạo quốc tế, đó chính là “Vương cấp”.
Trong thoáng chốc, những truyền thuyết về Vương cấp được lan truyền nhanh chóng khắp các diễn đàn mạng lưới võ đạo quốc tế, có rất nhiều bí mật nằm trong cát bụi nhiều năm cũng lần lượt được hé lộ, giới võ đạo quốc tế bỗng chốc rơi vào thời đại gió bão đầy biến động.
Trong phòng làm việc của hiệu trưởng đại học Thủ Đô, Cố Trường Bình ngồi trên ghế da, nhìn thấy một topic thảo luận trong diễn đàn về “Vương cấp”, ông ấy nhíu chặt mày.
“Thời đại của Vương cấp, cuối cùng cũng muốn thức tỉnh rồi sao?”
Ông ấy biết rõ, thế giới trước kia, chúa tể thực sự chính là cao thủ Vương cấp này nhưng sau trận chiến thứ nhất, gần như tất cả cao thủ Vương cấp đều rút lui về phía sau, trở thành người cầm lái trong bóng tối.
Còn ở trận chiến thứ hai, Vương cấp đã hoàn toàn ẩn nấp, gần tám mươi năm nay chưa từng xuất hiện, những lời đồn đại về Vương cấp trong giới võ đạo cũng biến mất dần.
Nhưng bây giờ, Diệp Thiên với trận chiến núi Bắc Áo, lại một lần nữa đưa cụm từ Vương cấp này lên võ đài thế giới.
“Diệp Lăng Thiên, khiến thời đại này thức tỉnh là cậu à!”
Ông ấy u ám thở dài, ánh mắt trở nên thâm sâu khó đoán.
Ở Tây Âu, tại một ngọn núi lớn hoang vu tĩnh mịch, đột nhiên truyền đến tiếng vang thật lớn.
“Ầm!”
Cả ngọn núi đều rung động, trên đỉnh núi cao mấy trăm trượng, một dấu tay lướt ngang qua, giống như bàn tay của người khổng lồ chắn ngang ngọn núi.
Những nơi bàn tay lớn lướt qua cả nghìn trượng, sáu ngọn núi lớn đều nổ tung.
Mà ở trong lòng khe núi, một cung điện to lớn tối đen lẳng lặng ở đó, trong cung điện ngập tràn những cơn thịnh nộ.
“Khốn nạn!”
Giọng nói khàn khàn vang lên, chấn động cả vũ trụ.
“Chỉ là một tên Diệp Lăng Thiên, trong vòng nửa năm lại khiến viện trọng tài chúng ta liên tục bị tổn thất lớn, mất thể diện ở quốc tế, tại sao mấy người Vương Thượng không lựa chọn hành động? Chẳng lẽ để mặc Diệp Lăng Thiên tiếp tục kiêu căng vậy sao?”
Một bóng người vạm vỡ quần áo xanh lam, khoanh hai tay, tức giận trừng mắt, mái tóc vàng kim chói mắt.
Ông ta đứng ở đầu hành lang tối đen, âm thanh dập dờn, cả người chân khí hỗn nguyên, sau lưng thấp thoáng hình một con rồng.