Chương 1254
“Chồng chưa cưới của cô ta là…”.
Anh ta còn chưa nói xong, Mộ Dung Đoạn đã bất chấp đi lên phía trước, tiến về phía Hoa Lộng Ảnh.
“Cô Lộng Ảnh, chào cô!”.
Cậu ta đứng trước mặt Hoa Lộng Ảnh, cực kì lịch sự cúi người, vẻ mặt ôn hòa.
“Tôi là Mộ Dung Đoạn, người nhà Mộ Dung ở Trung Hải, chắc cô cũng từng nghe qua”.
“Nhà Mộ Dung?”, Hoa Lộng Ảnh nhíu mày, gật đầu lịch sự với Mộ Dung Đoạn.
“Hóa ra là cậu cả Mộ Dung, nghe danh đã lâu!”.
Mộ Dung Đoạn thấy người đẹp trả lời lập tức đắc ý trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn không có biểu cảm gì.
“Đã nghe qua danh tiếng của Song Tử Thủ Đô, hôm nay trùng hợp được gặp cô Lộng Ảnh cũng xem như duyên phận”.
“Gần đây, tôi vừa đầu tư vào một câu lạc bộ cao cấp tên là Vọng Giang Các ở Thành Nam, không biết tối nay cô Lộng Ảnh có thời gian không? Tôi muốn mời cô Lộng Ảnh ăn một bữa, nhân tiện mong cô đánh giá nhận xét về Vọng Giang Các”.
Cậu ta nói chuyện nghe có vẻ nho nhã, nhưng thật ra lại mượn cớ bắt chuyện, muốn mời Hoa Lộng Ảnh ăn cơm.
Hoa Lộng Ảnh thầm cười trong lòng, đang định từ chối thì một giọng nói bỗng vang lên từ bờ sông phía sau.
“Thật ngại quá, hôm nay và về sau, cô ấy đều không có thời gian!”.
“Cậu có thể cút rồi!”.
Giọng nói đó chứa đầy sự bá đạo và không cho phép nghi ngờ, Mộ Dung Đoạn nghe vậy lập tức sa sầm mặt.
Mộ Dung Đoạn xuất thân gia đình danh giá, từ nhỏ đã ngậm thìa vàng, ở Trung Hải có thể sánh với hậu duệ hoàng thất.
Những người quyền cao chức trọng hay doanh nhân giàu có gặp cậu ta, dù vai vế lớn hơn cậu ta rất nhiều cũng phải khách sáo với cậu ta, nào có ai dám nói cậu ta “cút”?
Hoa Lộng Ảnh nghe thấy giọng nói đó, giật mình quay đầu lại.
Bên bờ sông, một thanh niên áo trắng tóc đen phất phới, bước từng bước về phía cô, trong mắt cô đã có sóng ánh sáng dao động.
“Anh Thiên!”.
Giọng nói cô toát ra sự mừng rỡ, từ khi chia tay với Diệp Thiên ở Doanh Môn đến nay đã qua hơn một tháng.
Mặc dù thông qua trang web Cao thủ quốc tế biết được chuyến đi đến đồi núi Bắc Áo của Diệp Thiên bình an vô sự, nhưng cô vẫn mong nhớ trong lòng.
“Anh về rồi đây!”.
Diệp Thiên cười dịu dàng với cô.
Cậu từ nước ngoài trở về, gần như là không dừng bước chân mà đến thẳng Đại học Thủ Đô.
Hoa Lộng Ảnh bước nhanh đến, dưới cái nhìn chăm chú của đám đông, cô tựa vào vai Diệp Thiên, nhẹ giọng hỏi: “Chuyến đi đến đồi núi Bắc Áo lần này, anh đã tìm được thứ mình cần rồi sao?”.
“Ừ!”.
Diệp Thiên nhẹ nhàng cười gật đầu, vỗ đầu cô.
“Anh dẫn em đi ăn sushi băng chuyền nhé?”.
Hoa Lộng Ảnh lạnh lùng xinh đẹp ngoan ngoãn gật đầu, được Diệp Thiên dắt tay, giống hệt một cô vợ mới cưới, chuẩn bị rời đi cùng Diệp Thiên.