Chương 1258
Diệp Thiên khẽ lầm bầm, dù cậu có đoán ra được thì Mộ Dung Đoạn vẫn đích thân nói ra khiến cậu càng thêm khẳng định về suy đoán của mình.
Người được mệnh danh là một trong ‘tứ tuyệt’ của Hoa Hạ này thì cậu đã nghe danh từ lâu nhưng chưa từng được gặp mặt.
Khi cậu còn nhỏ, từng nghe về danh tiếng của Mộ Dung Vô Địch qua Diệp Vân Long.
Cậu còn nhớ kỹ cách mà Diệp Vân Long mô tả về Mộ Dung Vô Địch.
“Khắp Hoa Hạ, người mà bố coi trọng thì chỉ có một người, đó cũng là người duy nhất mà bố chưa chắc đã thắng được!”
Đây chính là cách mà Diệp Vân Long miêu tả về Mộ Dung Vô Địch.
Diệp Vân Long hết sức kiêu ngạo.
Dù khi đó Hoa Hạ rất nhiều cao thủ, còn có một cao thủ trấn nhiếp như Tiếu Ngọc Hoàng nhưng ông ta vẫn không coi ra gì.
Chỉ duy có Mộ Dung Vô Địch là được ông ta đánh giá cao và tự nhận rằng mình không bằng.
Đôi mắt Diệp Thiên khẽ dao động, cậu nhếch miệng cười ý vị.
Đối với Mộ Dung Vô Địch, cậu không biết nhiều.
Nhưng trong bảng xếp hạng của Hoa Hạ, người khiến cậu cảm thấy không thể nhìn thấu chắc chắn là Mộ Dung Vô Địch.
Mặc dù Mộ Dung Vô Địch chỉ xếp vị trí thứ ba, nhưng tu vi của ông ấy thì chưa bao giờ Diệp Thiên đánh giá thấp.
Cậu thấy, thực lực và vị trí xếp hạng của Mộ Dung Vô Địch không tương xứng.
Trong bảng xếp hạng lần trước, Một Dung Vô Địch có thể chiếm được vị trí số ba, chèn ép cả những người như Tiếu Ngọc Hoàng.
Đây chính là sự chứng minh cho năng lực mạnh nhất.
Và cái lần công bố bảng của lần trước thì đã cách đây gần 20 năm rồi.
Thực lực của Mộ Dung Vô Địch không thể nào cứ giậm chân tại chỗ như vậy được.
Tu vi hiện tại của ông ấy chắc chắn không thể dùng lý lẽ thông thường để định luận.
Diệp Thiên tin rằng, nếu không phải Mộ Dung Vô Địch khiếm tốn thì chắc chắn là ông ấy đã đứng đầu bảng xếp hạng sức mạnh thế giới rồi.
Thấy Diệp Thiên im lặng, Mộ Dung Đoạn thầm cười sung sướng.
Cậu ta tưởng rằng Diệp Thiên đã sợ khi nghe thấy danh tiếng của Mộ Dung Vô Địch.
Cũng không thể trách khi cậu ta có suy nghĩ đó.
Với danh tiếng của Mộ Dung Vô Địch, 99% các tông môn trong Hoa Hạ đều nghe thấy mà khiếp sợ, vào hai mươi năm trước, Mộ Dung Vô Địch chính là thần thoại, không ai có thể địch nổi.
Sau Long Hoàng, ông ấy chính là cao thủ thống trị cả một thời đại.
Nếu như không phải Diệp Thiên đột ngột nổi lên thì cho dù là Diệp Vân Long cũng không thể nào có được ánh hào quang như ông ấy.
Mộ Dung Đoạn chắp tay trước ngực với vẻ mặt đắc ý.
“Giờ biết tôi là ai rồi chứ?”
“Cậu dám ra tay đánh tôi thì chuẩn bị trước cái giá phải trả đi.
Vẫn là câu nói đó, quỳ xuống xin lỗi, nếu không một câu nói của ông nội tôi thôi thì khiến cậu vạn kiếp không ngóc lên nổi.
Dù cậu có chỗ dựa vững chắc thế nào thì họ cũng không bảo vệ nổi cậu đâu!”
Cậu ta đe dọa Diệp Thiên không chút kiêng dè.
Với uy danh của Mộ Dung Vô Địch thì dù đến cả những người như Diệp Tinh nghe thấy cũng phải né vài phần.
Đám thanh niên Hoa Hạ ai dám bất kính chứ?
Diệp Thiên đứng yên, thản nhiên lên tiếng: “Mộ Đung Vô Địch anh hùng thiên hạ, đúng là niềm kiêu hùng của Hoa Hạ, tôi cảm thấy khâm phục.
Nhưng ông ấy có một đứa cháu như cậu thì đúng là khiến uy danh của ông ấy rớt kém đi nhiều!”
Mộ Dung Đoạn tưởng rằng Diệp Thiên sẽ gập đầu xin lỗi mình.
Nhưng nghe cậu càng nói về sau thì cậu ta càng cảm thấy không đúng.
“Cậu nói cái gì? Cậu dám phê bình ông nội tôi sao, cậu muốn…”