Chương 1272
Cậu nhếch miệng cười, rảo bước đi nhanh hơn.
Đi tới sườn núi Yến Sơn, người tới du lịch càng đông hơn.
Diệp Thiên bước về trước, giống như giọt dầu rơi vào nước, bị phân cách, nhưng không hề tạo ra gợn sóng và cứ thế đi xuyên qua đám người.
“Diệp Thiên?”
Cậu vừa đi được hai bước thì có tiếng gọi vang lên.
Diệp Thiên khựng chân, giọng nói có vài phần quen thuộc.
Cậu lập tức quay đầu lại.
Dưới gốc cây hòe gần đó có một đôi nam nữ đang ngồi nghỉ ngơi trên ghế.
Thấy Diệp Thiên quay đầu lại thì người thanh niên kích động đứng bật dậy khỏi ghế đá.
“Tiểu Lượng!”
Diệp Thiên dao động đôi mắt.
Người thanh niên này không phải ai khác mà chính là Bành Lượng, bạn học cấp ba tại Lư Thành tỉnh Xuyên của Diệp Thiên.
Tính ra cậu và Bành Lượng đã mấy tháng không gặp.
Lần trước gặp mặt là trong buổi họp mặt tại khách sạn Lăng Thiên ở Lư Thành.
“Diệp Thiên, thật sự là cậu à!”
Bành Lượng nhanh chóng đi tới.
Ngụy Thi Thi cũng đi theo sau lưng cậu ta.
Đôi mắt ánh lên niềm vui.
Bành Lượng đầy kích động, vừa rồi khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc rất giống Diệp Thiên thì cậu ta đã thử cất tiếng gọi.
Thật không ngờ lại là Diệp Thiên thật.
Cậu ta lao tới trước mặt Diệp Thiên, vốn định ôm cậu nhưng vừa đưa tay ra thì bỗng nghĩ tới việc hiện tại Diệp Thiên đang là chủ tịch hội đồng quản trị nên tay bỗng khựng lại.
Lúc cậu ta cảm thấy lúng túng thì Diệp Thiên lại chủ động đưa tay ra quàng lên cổ cậu ta.
“Tên nhóc này, tới thủ đô sao không nói tôi một tiếng? Lẽ nào cậu không biết số điện thoại của tôi sao?
Hành động của Diệp Thiên khiến Bành Lượng không còn cảm giác xa lạ nữa.
Cậu cũng khoác lên vai Diệp Thiên và cảm thấy hơi ngại: “Không phải là tôi sợ Diệp Thiên bận trăm công nghìn việc sao!”
“Hơn nữa tôi cũng không biết là cậu ở thủ đô mà!”
“Đúng vậy, trách tôi không nói rõ với cậu!”
Diệp Thiên cười hềnh hệch như trở về thời cấp ba trông vô cùng thân thiết.
Ba người đi xuống Yến Sơn, vừa đi vừa nói chuyện.
Diệp Thiên lúc này mới biết Bành Lượng và Ngụy Thi Thi đều đạt thành tích ưu tú và thi đỗ trường Đại học Hoa Thanh.
Cậu cũng nói về việc mình học ở trường đại học Thủ Đô cho hai người bọn họ.
“Này, có phải cậu đi cửa sau không thế?”
Bành Lượng nghe xong thì cố tình nhìn với vẻ khinh thường: “Chắc chắn cậu dựa vào thân phận chủ tịch tập đoàn Lăng Thiên để đi cửa sau rồi, nếu không, việc cậu chưa tham gia thi đại học thì sao có thể vào được trường Thủ Đô chứ!”
Diệp Thiên vỗ bốp lên lưng cậu ta, cười nói: “Cậu khinh thường tôi đấy à.
Nhưng đừng quên năm đó tôi thi đỗ vị trí số một trong trường nên đại học Thủ Đô sao làm khó được tôi chứ?”
Bành Lượng cười ha ha: “Ha ha , có ai mà không biết cậu ngầu nhất chứ? Có chuyện gì mà cậu không làm được đâu!”
Ngụy Thi Thi đứng bên cạnh cũng cười ý vị nhìn bọn họ và cảm thấy vui mừng.
Cô ta tưởng rằng sau lần họp lớp đó, khoảng cách giữa Diệp Thiên và Bành Lượng sẽ càng ngày càng xa cách nhưng giờ xem ra những điều lo lắng đều là sư thừa.
Diệp Thiên và Bành Lương vẫn luôn là anh em tốt.