Chương 1276
Thấy người này cố tình gằn giọng thì Bành Lượng tái mặt.
Cậu ta cảm thấy tức giận nhưng kiêng dè thân phận của đối phương nên phải nhịn.
Bành Lượng siết chặt nắm đấm.
Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Bành Lượng mà bọn họ không nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh của Diệp Thiên ở bên cạnh.
“Cậu Lâm, cậu làm vậy có phải hơi quá đáng không?”.
Bành Lượng siết chặt nắm đấm, bàn tay khẽ run.
Lúc này, cậu ta rất tức giận nhưng vẫn kìm nén cảm xúc của mình, không dám biểu lộ nhiều.
Cậu ta không thể đắc tội với người trước mắt.
Ngụy Thi Thi ở bên cạnh dao động ánh mắt, nhíu mày, rõ ràng cũng bất mãn với hành vi của “cậu Lâm” này, nhưng không dám lên tiếng.
Vài sinh viên trường Đại học Hoa Thanh đi theo cậu Lâm đến đều vênh váo hống hách, nhìn Bành Lượng bằng ánh mắt chế giễu.
Theo bọn họ thấy, Bành Lượng thật không biết tốt xấu, ở trước mặt cậu Lâm chỉ là một vai hề nhảy nhót mà thôi.
Quả nhiên, ánh mắt cậu Lâm trở nên lạnh lùng, khẽ cười.
“Cậu nói tôi quá đáng sao?”.
Cậu ta liếc nhìn sang, ánh mắt ngạo nghễ.
Bành Lượng nhất thời bị dọa sợ, không dám tiếp lời.
Diệp Thiên ngồi trên ghế sofa, hai mắt híp lại, chuẩn bị lên tiếng thì ngay lúc đó cậu bỗng dừng ánh mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Hửm?”.
Ánh mắt cậu xuyên qua màn đêm, nhìn về phía con hẻm tối đen đầu phố, khóe miệng nhếch lên thành đường cong.
“Bành Lượng, tôi thấy cậu vừa mới nhập hội không hiểu chuyện, nên mới dẫn cậu vào giới thượng lưu ở thủ đô!”.
“Có phải cậu vào giới rồi là cảm thấy thân phận mình cao lên, quên mất trước kia cậu bợ đỡ tôi thế nào để vào giới thượng lưu ở thủ đô không?”.
Bành Lượng thay đổi vẻ mặt, nhưng lại không nói được lời nào.
Cậu ta bỗng cảm thấy mình thật vô dụng, ngay cả ôn lại chuyện cũ với anh em của mình mà người khác cũng dám ngang nhiên đến gây rối.
Cậu ta nhìn về phía Diệp Thiên, lại phát hiện Diệp Thiên đang nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như không định quan tâm đến chuyện này, khiến cậu ta càng buồn bã trong lòng.
Nghĩ lại từ khi cậu ta quen biết Diệp Thiên đến nay, mỗi lần xảy ra chuyện đều là Diệp Thiên ra mặt giải quyết, mà chỉ cần Diệp Thiên không đứng ra, cậu ta sẽ không làm được gì cả.
Trong phút Bành Lượng thất thần, ở lối lên cầu thang lại có tiếng bước chân vang lên.
Một người phụ nữ ăn mặc diêm dúa với bộ váy dài quét đất uyển chuyển đi đến.
“Cậu Lâm, nhiều bạn bè đến đây như vậy mà sao lại đứng cả thế này?”.
Giọng nói cô ta non mềm, không ít người vừa nghe đã cảm thấy nhộn nhạo như có con mèo cào trong bụng, chỉ một cái nhăn mày một nụ cười của cô ta cũng đủ nhen nhóm dục hỏa của đàn ông.
Đây là báu vật cực kì hiếm thấy!
“Chị Hồng!”.
Cậu Lâm nhìn thấy người đến, sâu trong đáy mắt lóe qua dục vọng và tính chiếm hữu, sau đó đã được cậu ta che giấu rất kỹ.