Chương 1307
“Mình tưởng vài chục người thì cũng thôi nào ngờ có tới gần cả trăm, La Võng đúng là chăm sóc mình kỹ quá!”
Diệp Thiên mỉm cười nhưng trông vô cùng lạnh lùng.
“Nếu đã vậy thì tặng cho La Võng một món quà lớn nào!”
Cậu giơ tay lên, Phệ Thiên Long Diệm hoá thành một con rồng và bay lượn trên không trung.
“Long Diệm Truy Hồn Tiễn, ám sát tinh thần!”
Cùng với tiếng hô thì con rồng lửa bạo phát thành vô số đốm nhỏ, những đốm này đều liên kết tạo thành những mũi tên lửa có cánh.
Trong nháy mắt, vô số mũi tên lửa phóng ra tạo thành hàng trăm mũi tên trong không gian và như là sao trời rơi xuống.
Trong các con phố của thủ đô, không ít thanh niên đi chơi đêm nhìn lên thấy cảnh tượng kỳ lạ khó gặp.
Một đôi nam nữ chỉ tay lên không trung với vẻ vô cùng hào hứng.
Bọn họ còn tưởng đây là cuộc biểu diễn đặc biệt thú vị nào đó.
Mỗi một mũi tên phóng ra dường như đều có phương hướng rõ ràng, vượt qua tốc độ của cả âm thanh.
Người đàn ông đội mũ lưỡi trai chỉ cảm thấy sau lưng nóng ran, hắn còn chưa kịp phản ứng thì đã bị mũi tên lửa đâm xuyên ngực và tạo thành một mồi lửa.
Người phụ nữ ăn xin phi như bay cũng bị một mũi tên từ trên trời lao xuống ghim trúng đầu và bốc cháy.
Người thanh niên lao ra khỏi tường với vẻ mặt kinh sợ, vừa mới chạy được vài trăm mét thì cũng bị mũi tên đuổi theo và lập tức bùng cháy.
Cảnh tượng tương tự cũng xảy ra ở nhiều nơi trên khắp các con đường của thủ đô giống như có hàng trăm ngọn lửa vậy.
Rất nhiều người dân hô hoan vì cho rằng đây là một tiết mục đặc biệt nào đó mà phía trên sắp xếp .
Bọn họ sao có thể biết được những đốm lửa này đại diện cho sự biến mất của những sinh mệnh.
Lửa cháy hừng hực khắp nơi.
La Chiến Uyên và Cố Trường Bình nhìn với vẻ kinh hãi.
Thủ đoạn như vậy thật sự chưa bao giờ nhìn thấy.
Diệp Thiên chỉ dùng lực tinh thần bao trùm mà trong nháy mắt đã có thể khóa chặt được gần trăm kẻ mạnh, người có năng lực siêu nhiên hay là thuật sĩ, khiến họ đều bị bốc cháy.
Thủ đoạn như vậy không khác gì thần ma.
Cho dù bọn họ có địa vị rất cao và là thống lĩnh của Ám Bộ thì cũng cảm thấy ớn lạnh.
Đàm Băng Băng dao động đôi mắt.
Lần đầu tiên cô ta cảm thấy lựa chọn Diệp Thiên là chỗ dựa thật đúng đắn.
Nhìn hàng trăm ngọn lửa bốc cháy cô ta không khỏi trầm ngâm.
“Giết chết gần trăm sát thủ, dù có là La Võng thì cũng chưa chắc đã làm được.
“Những lão quái ẩn mình sau lớp màn sân khấu kia e rằng đứng ngồi không yên rồi!”
Thủ đô về đêm, gần 100 tia lửa nổ lên cùng lúc, cảnh tượng hoành tráng này trở thành chủ đề nói chuyện sau bữa ăn của các cư dân thủ đô.
Còn người gây nên chuyện này là Diệp Thiên, sau khi để lại thông tin liên lạc cho Đàm Băng Băng xong, âm thầm quay lại ký túc của trường.
Điều khiến Diệp Thiên thấy kỳ lạ đó là bọn Tề Văn Long đều không có trong ký túc.
“Phải rồi, sắp đến Quốc Khánh, dạo này cũng không có tiết chuyên môn nào, bọn họ chắc là đến nơi nào đó xõa rồi cũng nên!”.
Diệp Thiên không quan tâm nhiều, chỉ tắm rửa sạch sẽ xong lên giường tầng trên nằm luôn.