Chương 1331
Sao mà anh ta có thể biết được, Diệp Thiên trước giờ luôn như vậy.
Đối với cậu, chỉ có người mà bạn bè hoặc anh em đưa tới thì cậu mới miễn cưỡng chào hỏi, nói chút lời khách sáo mà thôi.
Còn với những người khác, trước giờ cậu chưa bao giờ giữ thể diện giúp.
Khi lần đầu tiên gặp Sở Thần Quang ở nhà Tiếu Văn Nguyệt cũng vậy, cậu cũng không hề nể nang gì.
Tới cảnh giới của Diệp Thiên, trừ những tướng tài của một nước hay những nguyên thủ quốc gia ra thì có được mấy người đủ tư cách bắt tay với cậu chứ?
Đây chính là sự bá đạo của người đứng đầu thế giới
Gia tộc Churchill ở nước Yisa rất được tôn trọng, nhưng sao có thể lọt vào mắt cậu được?
Nếu tộc trưởng của gia tộc Churchill ở đây thì may ra Diệp Thiên còn miễn cưỡng nể mặt, còn một người thừa kế thì đến tư cách để cậu ngước nhìn thêm một cái cũng không có.
Cách đáp lại của Diệp Thiên khiến cho mấy người Tề Văn Long tái mặt và tự nhủ hỏng bét rồi.
Ở nước Yisa, gia tộc Churchill có thể nói là một tay che trời.
Đến cả quan chức cũng bị gia tộc này làm ảnh hưởng, đâu đâu cũng là bóng hình những thành viên của gia tộc Churchill.
Vậy mà Diệp Thiên lại từ chối cái bắt tay của người thừa kế gia tộc Churchill trước mặt bao nhiêu người như vậy.
Điều này đồng nghĩa với việc đã trực tiếp đắc tội với gia tộc này .
Những người biết về gia tộc này dù là người ở đây hay người ngoài thì cũng đều nín thở và nhìn Diệp Thiên bằng ánh mắt như cười trên sự đau khổ của người khác.
“Thanh niên này đúng là không biết trời cao đất dày là gì, đến cả Ray Churchill bắt tay mà cũng khinh thường!”
“Chậc chậc, trên đời này vẫn còn những người không biết điều như vậy à.
Ray Churchill đã chủ động bắt tay mà cậu ta còn từ chối.
Cậu ta muốn trở thành kẻ địch của gia tộc Churchill sao?”
“Đúng là chán sống, thật sự là chán sống!”
Không ít nguười thầm lắc đầu, bọn họ đều cảm thấy không thể chấp nhận được hành động của Diệp Thiên.
Dù Diệp Thiên có là hậu duệ của hoàng thất hay là cậu ấm nhà giàu thì vẫn phải kiêng dè gia tộc Churchill vài phần.
Tục ngữ có câu quân tử không chấp kẻ tiểu nhân, huống hồ gia tộc nhà Churchill còn là quân tử của nước Yisa.
Một khi gia tộc này mà tính toán thì dù bạn có nhiều tiền thế nào, mối quan hệ có lớn tới mức nào thì cũng khó mà làm gì được ở nước Yisa này.
Đám đông cảm thấy hành động của Diệp Thiên cực kỳ ấu trĩ.
Dù là mấy người Tề Văn Long thì cũng đều thầm thở dài, cho rằng Diệp Thiên hơi xốc nổi.
Chỉ có Đàm Băng Băng, Kỷ Nhược Tuyết, Thu Nhược Hi là không hề có biểu hiện gì.
Với năng lực của DIệp Thiên thì nhà họ Churchill là cái gì chứ?
Chỉ riêng dựa vào sức mạnh thì Diệp Thiên đã có thể đè nát mọi thứ.
Dù đi tới đầu thì sức mạnh đó vẫn luôn vĩnh hằng.
Ray Churchill vừa mới hoàn hồn, thu tay lại thì đôi mắt ánh lên sự lạnh lẽo.
“Ý của cậu là Ray tôi không đủ tư cách bắt tay với cậu sao?”
Diệp Thiên gặm miếng táo, nói giọng tỉnh bơ: “Đúng là tôi không có thói quen bắt tay với người lạ!”
“Đương nhiên nếu anh cứ cố tình giải thích như thế thì cũng được!”
“Có thể nếu như trưởng tộc của nhà anh tới, tôi có thể giữ cho vài phần thể diện.
Anh muốn bắt tay với tôi đúng là chưa đủ trình!”
Lời nói của Diệp Thiên khiến cả hội trường chấn động.
Từng ánh mắt nhìn cậu chăm chăm giống như nhìn một tên ngu si đần độn.