Chương 1335
Người mà cô ấy gọi đương nhiên là hai nữ vệ sĩ bất ly thân luôn bên cạnh mình.
Lúc này hai người bọn họ đã bỏ kính, để lộ vẻ đẹp tuyệt trần.
Hai cô vệ sĩ này là chị em sinh đôi, bề ngoài giống nhau, mỗi người đều có thần thái không hề kém Kỷ Nhược Tuyết.
Chị gái tên là Lâm Trạch Nhã, dựa vào ghế ở đầu giường khẽ cười: “Đó chính là người trong mộng mà em hay nói tới đó hả?”
Kỷ Nhược Tuyết đỏ mặt, nói với vẻ xấu hổ: “Chị Nhã nói gì vậy, cái gì mà người trong mộng chứ?”
Lâm Trạch Nhu ở bên cạnh cũng trêu chọc: “Ây da, còn nói không phải người trong mộng? Em xem vừa rồi kích động quá trời kìa, xíu nữa là dính lấy người ta rồi!”
Kỷ Nhược Tuyết càng đỏ mặt hơn, nhưng không hề phản bác.
Cô ấy lăn lộn trên giường, hỏi hai người bọn họ: “Chị Nhã, chị Nhu lần đầu mọi người gặp cậu ấy, thấy cậu ấy thế nào?”
“Vừa rồi cậu ấy tát bay Ray bằng một bạt tai, có phải là rất ngầu không?”
Người con gái đang yêu luôn hi vọng chị em tốt bên cạnh có thể khen ngợi người bạn trai của mình, Kỷ Nhược Tuyết cũng không ngoại lệ.
Diệp Thiên chính là niềm kiêu hãnh của cô ấy.
Là người mà cô ấy coi cả đời này.
Cô ấy hi vọng chị em của mình cũng chấp nhận điều đó.
Hai chị em nhìn nhau và bật cười, không hề đáp lại khiến Kỷ Nhược Tuyết cảm thấy kỳ lạ.
“Chị Nhã, chị Nhu, sao hai người không nói gì vậy?”
Cô ấy khẽ chau mày, vội hỏi: “Có phải mọi người cảm thấy cậu ấy rất lạnh lùng với em, không để tâm tới em không?”
Lâm Trạch Nhã uống một ngụm trà nóng, đôi mắt khẽ dao động.
“Tiểu Tuyết, em thật sự muốn chị bình luận sao?”
Kỷ Nhược Tuyết gật đầu.
Lâm Trạch Nhã trầm ngâm vài giây rồi khẽ cười.
“Tiểu Tuyết, thực ra chị thật sự muốn biết rốt cuộc em thích điểm nào của cậu ấy?”
Câu hỏi của Lâm Trạch Nhã khiến Kỷ Nhược Tuyết khựng người, không biết phải trả lời như thế nào.
Cô ấy khẽ chau mày, hỏi với vẻ kỳ lạ: “Chị Nhã, ý của chị là gì?”
Lâm Trạch Nhã xua tay: “Nói thẳng ra thì chị thực sự không thấy cậu ấy có điểm nào đáng để em thích cả!”
Lúc này Kỷ Nhược Tuyết mới phản ứng lại.
Cô ấy không hề tức giận, chỉ khẽ hỏi: “Chị Nhã, chị thấy cậu ấy không tốt hả?”
Lâm Trạch Nhã gật đầu dứt khoát.
“Nói thẳng ra, cậu ấy quá kiêu ngạo!”
“Hơn nữa cậu ấy là người không biết trời cao đất dày nhất mà chị từng gặp!”
“Thực sự chị không cảm thấy đáng để được thích, càng không thấy hai người nên ở cạnh nhau!”
Cô ấy đưa một ngón tay ngọc ngà lên và nói tiếp: “Thứ nhất, hôm nay em bị nhiều ký giả phỏng vấn trước cửa khách sạn, gây náo loạn lớn như vậy thì chắc chắn cậu ấy cũng phải nhận ra sự có mặt của em, vậy mà cậu ấy không hề có ý chào hỏi.
Nếu như không phải bạn của cậu ấy hô lên thì chưa chắc giờ đây em đã gặp được cậu ấy!”
“Điều này đủ để chứng minh, cậu ấy không hề quan tâm tới em.
Hoặc nói cách khác cậu ấy thấy em không phải là người quan trọng!”