Chương 1336
Lâm Trạch Nhã đưa ra ngón tay thứ hai, tiếp tục nói: “Thứ hai, lấy ví dụ lúc nãy ra để nói.
Mặc dù Ray khiến chị cảm thấy ngạo nghễ nhưng ít ra anh ta cũng hiểu về lịch sự, biết có chừng mực!”
“Anh ta chủ động bước lên bắt tay với người trong mộng của em, nhưng người trong mộng của em hay thật đấy, từ chối trực tiếp, rõ ràng là không coi ai ra gì!”
“Cách làm của cậu ấy trong mắt người khác có thể là cá tính nhưng nói thực chị chỉ thấy buồn cười, ấu trĩ, giống như một đứa trẻ ba tuổi vậy”.
Kỷ Nhược Tuyết không hề phản bác, chỉ mỉm cười lặng lẽ lắng nghe.
Lâm Trạch Nhã đưa ra ngón tay thứ ba.
“Thứ ba, cậu ấy đúng là có hơi lỗ mạng, quá ngốc nghếch”.
“Khi chưa hiểu rõ thân phận của đối phương thì đã tạo thù kết oán rồi.
Sau đó còn ra tay đánh Ray, hành động bất chấp hậu quả, ngông cuồng như vậy thật sự là quá lỗ mãng và không có não!”
Lâm Trạch Nhã nói xong thì giơ ngón tay thứ tư ra.
“Thứ tư, tự cao tự đại, không biết trời cao đất dày là gì!”
“Rõ ràng bạn bè của cậu ta đều biết sức mạnh của gia tộc Churchill, cũng biết hậu quả của việc đắc tội với họ nên khuyên cậu ta rời đi, thế nhưng vẫn một mình một ý, không hề suy nghĩ cho người khác, cho rằng tự mình có thể giải quyết được mọi chuyện!”
“Vừa nãy khi thấy cậu ấy ra tay với Ray thì có vẻ như cậu ấy cũng là một người có tu vi nhưng tự cho rằng mình có chút võ vẽ mà không biết sợ gì cả thì đúng là nực cười!”
“Ở nước Yisa rộng lớn này, nói thật, dù có là hai chị em bọn chị đắc tội với gia tộc Churchill thì cũng không dám.
Cậu ấy chỉ là một người luyện võ bình thường, lấy đâu ra tư cách và dũng khí như vậy chứ?
Lâm Trạch Nhã nói xong bèn giơ ngón tay thứ năm.
“Điểm cuối cùng, người này làm việc thực sự quá tùy tiện, hơn nữa tôi làm gì kệ tôi, không hề quan tâm tới cách nhìn nhận của người khác!”
“Em xem giọng điệu cậu ấy nói với bạn bè khi rời đi giống như đang sắp xếp mọi thứ và coi cậu ấy luôn là trung tâm vậy!”
Lâm Trạch Nhã nói xong thì cuối cùng lắc đầu thở dài.
“Tiểu Tuyết, không phải chứ người trong mộng của em thật sự khiến chị thất vọng quá!”
Lâm Trạch Nhu ở bên cạnh cũng phụ họa theo: “Tiểu Tuyết, em thích ai thì bọn chị cũng đều ủng hộ em nhưng chị cảm thấy có phải em nên cân nhắc kỹ lưỡng tình cảm của mình không?”
“Giai đoạn bọn chị bảo vệ em cũng có không ít các cậu ấm hào môn theo đuổi em, trong đó có không ít người đàng hoàng, lịch sự, nhưng em đều từ chối, luôn giữ khoảng cách với họ, vì một tên nhóc ngông cuồng không biết điều như cậu ấy thì có đáng không?”
Kỷ Nhược Tuyết im lặng lắng nghe.
Thấy chị em tốt có đánh giá như vậy về Diệp Thiên, cô không những không hề tức giận mà còn thầm cười.
Cô nhắc tới Diệp Thiên nhiều lần với họ nhưng chưa bao giờ nói cho họ biết thân phận thực sự của Diệp Thiên và cũng ít nhắc tới sự tích của cậu.
Vì vậy hai người bọn họ thật sự không biết về con người thật của Diệp Thiên.
Nhưng cô không vội giải thích, chỉ cười thần bí: “Em biết là hai chị muốn tốt cho em, nhưng em thích cậu ấy, dù cậu ấy có không tốt như thế nào thì em vẫn thích cậu ấy!”
Hai chị em sinh đôi nhìn nhau cạn lời.
Bọn họ vỗ trán, cảm thấy bất lực trước Kỷ Nhược Tuyết.
Kỷ Nhược Tuyết cười một cách tự nhiên, sau đó đột nhiên hỏi: “Phải rồi, chị Nhã, chị Nhu, hai người xuất thân từ chiến đội Nam Long Nhận, nghe nói đó là đội quân đặc biết mạnh nhất, thần bí nhất của Hoa Hạ.
Mỗi người có thể gia nhập đều là tinh anh trong đám người tinh anh, có thể nói cho em nghe những chuyện trong đó không?”