Chương 1355
“Cô còn chưa biết rõ thân phận của tôi, mà đã dám nói năng tùy tiện trước mặt tôi như vậy?”.
Cậu đường đường là tổng giáo quan Nam Long Nhận, người quản lý cao nhất của Nam Long Nhận, cô gái này chỉ là một đội viên bình thường mà lại dám chất vấn cậu, còn mở miệng uy hiếp.
Lâm Trạch Nhu như nghé con mới sinh, không hề sợ hãi mà nhìn thẳng vào Diệp Thiên: “Tôi thèm quan tâm cậu là ai.
Cho dù cậu là con trai người giàu nhất một vùng, cho dù cậu có bối cảnh lớn mạnh, nhưng tùy ý giẫm đạp lên tình cảm của Tiểu Tuyết thì tôi sẽ không tha thứ cho cậu!”.
“Tôi có thể nói với cậu, tuy tôi và chị tôi là vệ sĩ thân cận của Tiểu Tuyết, nhưng chúng tôi còn một thân phận khác, đó là đội viên của Nam Long Nhận”.
“Cậu có thể tự mình tra xem thân phận này đại diện cho điều gì.
Tốt nhất cậu nên nhớ kĩ những gì tôi đã nói với cậu trước kia.
Nếu cậu còn xem nhẹ Tiểu Tuyết thì đừng trách tôi không khách sáo!”.
Cô ta nói xong thì mặc kệ phản ứng của Diệp Thiên, quay đầu đi luôn, vẻ mặt ngạo nghễ.
Nhìn bóng lưng Lâm Trạch Nhu rời đi, Diệp Thiên bỗng bật cười, cảm thấy thú vị.
Cậu đường đường là tổng giáo quan của Nam Long Nhận mà lại bị một đội viên bình thường “dạy dỗ” một trận.
Cô gái này tu luyện Phệ Thiên Luyện Khí Quyết do cậu sáng tạo mà lại uy hiếp ngay trước mặt cậu, chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy thú vị.
Cậu không chấp nhặt với Lâm Trạch Nhu, tiếp tục dựa vào ghế.
Hơn mười phút sau, Tề Văn Long, Lí Phong và Vương Triều Hải chậm chạp đến muộn.
“Diệp Thiên, tôi thật sự không yên tâm, nhóm Tiểu Phương rất sợ gia tộc Churchill trả thù, chúng ta mau mau mua vé ngày mai rời khỏi đây đi được không?”.
Tề Văn Long hỏi ý kiến Diệp Thiên, vẻ mặt cầu khẩn.
Nếu không để ý đến tình nghĩa anh em thì bọn họ đã mua vé máy bay đi lâu rồi.
Diệp Thiên gác hai tay sau đầu, mỉm cười nói: “Tôi nói rồi, không cần phải lo lắng, gia tộc Churchill không gây ra được sóng gió gì đâu”.
Vẻ mặt của ba người họ không thay đổi, Lí Phong trầm ngâm nói: “Diệp Thiên, bọn tôi biết cậu có thế lực ở thủ đô, có liên hệ với nhà họ Diệp, nhà họ Hoa, thậm chí Hoa Lộng Ảnh và Diệp Tinh cũng đứng ra vì cậu.
Nhưng đây là Yellen, cho dù nhà họ Diệp, nhà họ Hoa ở thủ đô có thế lực mạnh thế nào chăng nữa ở Hoa Hạ cũng không thể ảnh hưởng đến Yellen!”.
Vương Triều Hải lập tức bước lên, vỗ vai Diệp Thiên, thành khẩn nói: “Diệp Thiên, không đùa đâu, chúng tôi đều biết cậu rất lợi hại, nhưng chúng ta thật sự không cần thiết phải ở đây đối đầu đến cùng với gia tộc Churchill, dù sao đây cũng là địa bàn của họ!”.
Diệp Thiên nhìn lướt qua ba người, bỗng nhếch miệng cười.
“Các cậu vẫn nghĩ tôi đứng vững chân ở thủ đô, có thể đè ép khiến Khương Minh cúi đầu là nhờ vào nhà họ Diệp và nhà họ Hoa sao?”.
Ba người ngây ra, ngay sau đó quái lạ hỏi: “Lẽ nào không phải sao?”.
Lần đó ở quán bar, Diệp Thiên đánh thành viên của Khương Minh một trận tơi bời, sau đó hội trưởng Khương Minh là Khương Long Hoa đích thân ra mặt, còn dẫn theo Âu Dương Đoạn Vân tới.
Sau đó, một mình Diệp Thiên đối mặt với hai người đó, Diệp Tinh và Hoa Lộng Ảnh lần lượt đứng về phía cậu, như lẽ đương nhiên bọn họ đều cho rằng Diệp Thiên dựa vào nhà họ Hoa và nhà họ Diệp.
Nhưng bây giờ, nghe giọng điệu của Diệp Thiên hình như không phải vậy?
Nếu Diệp Thiên không dựa vào nhà họ Hoa và nhà họ Diệp thì sao có thể ép Khương Minh cúi đầu, ngay cả Âu Dương Đoạn Vân cũng không dám động vào cậu?
Diệp Thiên uống một ngụm nước trà, mỉm cười nói: “Nhà họ Hoa và nhà họ Diệp đúng là gia tộc mạnh nhất thủ đô, nhưng trong mắt tôi, bọn họ cũng chỉ đến thế mà thôi”.
“Sở dĩ tôi dám ra tay với Ray Churchill trước mặt mọi người, không phải dựa vào nhà họ Diệp và nhà họ Hoa, mà là dựa vào bản thân tôi!”.