Chương 1435
“Không nói, vậy thì đi chết đi!”
Diệp Thiên cũng không ngẩng đầu, chỉ khẽ nắm bàn tay lại, một sức mạnh khổng lồ vô hình bao lấy quan chỉ huy làm trung tâm rồi dần dần co lại, chậm chạp nhưng không thể ngăn cản.
Bên trong sức mạnh đang co lại này, quan chỉ huy chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân mình đang bị siết chặt va chạm với nhau, sau đó chậm rãi bị siết đến gãy nát, thậm chí ông ta còn có thế thấy tiếng xương cốt vỡ vụn và mạch máu rạn nứt của chính mình.
Cái chết như vậy, từ từ mà dày vò, mỗi một giác quan trên người ông ta đều đang phóng đại vô hạn, đặc biệt là thần kinh có cảm giác đau đớn vô cùng mãnh liệt, bất luận chỗ nào trên cơ thể đau nhức thì đều thông qua hệ thần kinh truyền đến đại não, đế ông ta nếm trải luyện ngục nhân gian thật sự là như thế nào.
Cuối cùng, một đám sương máu nổ tung trên không trung, đội ngũ vũ trang gồm ba nghìn người bị tiêu diệt hoàn toàn.
Diệp Thiên đánh chết quan chỉ huy, sắc mặt lạnh lùng bước ra khỏi đống sắt thép đổ nát, sau đó chợt sải bước, hóa thành một tia sáng bắn đi, nhoáng cái đã vào bên trong thành trấn.
Đám người Hắc Tháp đều kinh ngạc nhìn bóng hình Diệp Thiên bước đến, một câu cũng không nói nên lời, mà Nguyễn Thanh Trúc và chàng trai trẻ tuổi bên cạnh đã bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ, chỉ ngơ ngác nhìn Diệp Thiên.
Diệp Thiên mặc một chiếc T-shirt màu trắng đã rách nát, phần áo trước ngực rách ra một cái lỗ lớn, nhưng không người nào dám có chút xíu khinh thường, đều nhìn Diệp Thiên bằng ánh mắt chứa đầy kính trọng.
Khi Diệp Thiên còn cách mọi người mười trượng, đám người Hắc Tháp, Cương Quyền, Bộc Phá không chút do dự, không hẹn mà cùng nhau giơ tay cúi chào.
“Tổng giáo quan!”
Trên mặt Diệp Thiên mang theo nụ cười nhàn nhạt, cuối cùng đứng trước mặt mọi người.
“Không sao chứ?”
Cậu quét mắt nhìn mọi người, mọi người rối rít gật đầu, cao giọng trả lời.
“Không sao là tốt rồi, tôi đã giải quyết sạch sẽ quân đội vũ trang, mau dẫn người trở về Hoa Hạ, hoàn thành nhiệm vụ của các anh đi!”
Diệp Thiên vươn vai duỗi lưng, không nhìn ra được chút dấu vết vừa trải qua một trận chiến lớn nào ở trên mặt cậu.
Nguyễn Thanh Trúc ở bên cạnh nhìn Diệp Thiên bằng ánh mắt tò mò và sùng bái, nhưng từ đầu đến cuối, Diệp Thiên lại không hề liếc mắt nhìn đối phương một lần.
Trước đó chàng trai trẻ tuổi bên cạnh cảm thấy nghi ngờ thực lực của Diệp Thiên, nhưng giờ phút này lại không nói một lời, hoàn toàn im lặng.
Với biểu hiện của Diệp Thiên, gọi là siêu phàm cũng không quá đáng, người như này còn không phải lớn mạnh thì thê’ nào mới là lớn mạnh?
Hắc Tháp là đội trưởng, khom lưng cúi đầu với Diệp Thiên, sau đó nghiêm mặt nói: “Tổng giáo quan, cậu không ngại ngàn dặm xa xôi đến cứu chúng tôi, nhưng chúng tôi lại cảm thấy rất có lỗi với cậu!”
“Mục tiêu của những người này vốn không phải là chúng tôi, bọn họ chỉ coi chúng tôi là mồi nhử, dẫn cậu đi lên phía trước, mục đích chủ yếu là đối phó cậu!”
“Chúng tôi suýt nữa trở thành công cụ để đối phương đối phó với cậu, thật sự rất xin lỗi!”
Bộc Phá cũng hổ thẹn cúi thấp đầu, trên mặt tràn đầy sa sút.