Chương 1465
“Bảng xếp hạng vương cấp đã xuất hiện rồi!”
Câu nói vang lên khiến nhiệt độ trong phòng lập tức hạ xuống.
16 vị vương thượng giống như những thanh kiếm sắc nhọn nhìn về phía ông ta.
May mà ông ta có tu vi vương cấp, nếu không cũng đã bị bầu không khí chèn ép tới mức không thở nổi rồi.
Một trong 16 vị thẩm phán vương lập tức lên tiếng.
“VanVleet, tin này có xác thực không?”
Người đàn ông trung niên mặc áo bào trắng gật đầu với vẻ âm trầm.
Cung điện rơi vào im lặng một lần nữa, sau đó có một vị thấm phán vương lên tiếng.
Giọng nói như sấm rền.
“Truyền lệnh của tôi, bất luận là Đông Tây phương thì đều phải truyền tin tức này ra!”
“Quy ước vương cấp đã bị hủy từ hôm nay!”
Vùng Đông Hải, trong một khu rừng rậm rạp, mỗi cây trúc cao hai, ba mét và trải rộng hàng chục dặm.
Trúc ngập lối đi, trúc tạo thành tường, trong khu rừng trúc có một ngôi nhà gỗ nằm tít sâu.
Thi thoảng thú hoang xuất hiện.
Hóa ra ở đây cũng có người.
Ngôi nhà trông khá đơn sơn, toàn bộ được làm từ trúc.
Hơn nữa không hề dùng thứ gì cố định mà chỉ liên kết bằng trúc.
Giữa những cây trúc được xếp khít, trông giống như một tác phẩm nghệ thuật kỳ diệu.
Bên ngoài căn nhà là vài đống củi.
Một con dao được ghim trên khúc gỗ tròn, sâu ba phân, trông vô cùng ý vị.
Bên trong căn nhà gỗ, có vài đồ dùng sinh hoạt đơn giản trông gọn gàng, không hề bị bụi.
Nhìn có vẻ như đây là một người rất coi trọng việc này nhưng lại không nhìn thấy chủ nhân đâu.
Trước ngôi nhà, có một tảng đá đã mọc rêu nhưng dòng chức lớn thì vẫn đập vào mặt người khác một cách rõ ràng.
Bên trên viết: “Thúy Vi Cư”
Ba từ này nhìn có vẻ bình thường nhưng thật ra mỗi một nét bút đều chứa đựng khí thế hừng hực.
Một người nếu dừng bước ở đây thì nhất định sẽ cảm nhận được ngàn binh vạn mã đang dồn dập lao tới.
Trong rừng trúc, một bóng hình cao to đang bước đi chậm rãi.
Trên đầu người này có sáu vết thương, râu dài bạc trắng, trên cổ đeo một chuỗi hạt, trong tay cũng có một chuỗi hạt đàm hương, miệng đang lầm bầm niệm kinh.
Mỗi bước của người này đều vô cùng chắc chắn nhưng không hề phát ra tiếng động, vô cùng huyền diệu.
Vài phút sau, người này ngồi bên ngoài ngôi nhà gỗ, chắp hai tay và đọc lớn.
“A Di Đà Phật!”
“Bạn từ xa tới mà không ra đón tiếp sao?”
Nếu lúc này Diệp Thiên mà ở đây thì chắc chắn sẽ nhận ra lão tăng này chính là đại sư Trí Đức trước đó đã ngăn Trương Chí Lăng bạo phát tu vi ở thủ đô.
Mà ông ấy còn có một thân phận khác, đó là bạn của Long Hoàng – một sư tồn tai đỉnh cao của Hoa Ha.
Giọng nói vang vọng trong rừng trúc, không hề có uy lực quá lớn nhưng cũng khiến rừng trúc khẽ lung lay giống như âm thanh huyền diệu gây rung động.
Vẫn không hề có bất kỳ hồi âm gì.
Đại sư Trí Đức dừng trước ngôi nhà chứ không hề bước vào.
Rừng trúc tiêu điều, đâu đâu cũng là dấu vết của sự va chạm.
Đại sư Trí Đức để mặc gió thổi, chỉ đứng tại chỗ, lần tràng hạt và niệm Phật.