Cao Thủ Tu Chân


Diệp Thiên cười nói: “Chỉ là tôi vô tình quen với bố anh ta, nếu tôi nói cho bố anh ta biết nhưng chuyện làm bậy của anh ta, anh ta sẽ bị chỉnh đốn một trận, cho nên mới sợ tôi thế thôi!”.

Bành Lượng hơi ngây người, lúc này mới hiểu ra, đầu óc cậu ta khá đơn giản chứ không nghĩ nhiều, cho nên tin luôn lời nói của Diệp Thiên.

Những bạn khác cùng lớp chưa va chạm xã hội nhiều cũng đều gật gù, nghĩ là thật.

Chỉ có những người hiểu biết rộng như Âu Hạo Thần và Đỗ Giai Giai, trong lòng lại có suy nghĩ khác.

Ánh mắt Ngụy Thi Thi hơi chớp, cô ta đương nhiên cũng không tin mấy lời nói vừa rồi của Diệp Thiên.

Cái gì mà quen với bố của Lâm Vũ, điều này có khi là thật, nhưng nếu nói có thể khiến Lâm Vũ sợ mất hồn, quay đầu bỏ chạy mất dạng như vừa rồi thì chắc chắn không thể nào, cho dù có đúng là nguyên nhân kia thật, vậy thì Diệp Thiên có thể quen với bố của Lâm Vũ, cũng có nghĩa là Diệp Thiên tuyệt đối có năng lực khủng đến mức khó mà tưởng tượng.

Cho dù là suy đoán nào đi nữa đều nói lên Diệp Thiên là một nhân vật máu mặt ẩn mình, cô ta vô cùng kính nể và khâm phục Diệp Thiên.

Nghĩ đến mối quan hệ tốt của Bành Lượng và Diệp Thiên, cô ta lập tức thay đổi thái độ, cả bữa cơm sau đó cô ta đều nhiệt tình niềm nở với Bành Lượng, khiến trong lòng Bành Lượng mừng rơn.

Diệp Thiên biết thái độ của Ngụy Thi Thi thay đổi là vì cậu, nhưng cậu không hề nói ra suy nghĩ gì cả, nếu vì chuyện cậu ra mặt hôm nay có thể khiến Bành Lượng có được người đẹp, thì cậu có gì mà không vui chứ?
Còn những bạn cùng lớp lúc trước đều tránh xa Diệp Thiên, thậm chí còn ngứa mắt với những tác phong dị lập của Diệp Thiên, nhưng hôm nay không ít người cũng đều chủ động đến mời rượu cậu, dù sao uy thế của Diệp Thiên khi chỉ dùng vài câu đã đuổi được Lâm Vũ đi, mọi người đều rõ cả, ai dám coi thường chứ? Giữ mối quan hệ tốt với Diệp Thiên chắc chắn sẽ không có hại cho bọn họ sau này!
Còn Đỗ Giai Giai và Âu Hạo Thần lại trở nên trầm lặng hơn, cả bữa ăn, Đỗ Giai Giai không còn dám nhìn thẳng vào mặt Diệp Thiên nữa.

Buổi họp lớp kết thúc, Diệp Thiên và Cố Giai Lệ cùng nhau về nhà, trên đường về, Cố Giai Lệ đột nhiên dừng bước, quay sang hỏi Diệp Thiên: “Anh Diệp Thiên, cái tên Lâm Vũ đó vì sao lại sợ anh thế? Em nghĩ chắc không phải lý do mà anh nói đâu nhỉ?”.

Diệp Thiên mỉm cười, cậu biết cô bé này từ nhỏ đã thông minh chắc chắn sẽ không tin mấy lời đó của cậu, cậu vặn cổ tay, nắm đấm phát ra tiếng răng rắc.

“Đúng là không phải lý do đó!”.

“Lý do thực sự chính là anh ta sợ nắm đấm của anh!”.

Cố Giai Lệ cau mày, vẫn thấy không tin lắm “Anh Diệp Thiên, người như Lâm Vũ đến Lí Bác Lượng mà anh ta còn không sợ, phía dưới chắc chắn có không ít đàn em giỏi đánh đấm, sao anh ta lại sợ nắm đấm của anh đến mức độ này chứ?”.

Diệp Thiên xoa đầu Cố Giai Lệ, quay người nhìn về phía xa xăm, từ từ nói: “Giai Lệ à, thế giới này có rất nhiều thứ mà em không tưởng tượng nổi đâu!”.

“Nếu nắm đấm của một người mạnh đến mức có thể hủy hoại được tất cả, vậy thì có gì mà không sợ nó chứ?”.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui