Chương 1557
Cậu búng ngón tay, viên ngọc bay đến rơi xuống trước mặt Tân Đông Tuyết.
“Đây là thuốc được ngưng tụ linh khí trong Linh Tuyền Sinh Mệnh, có thể gọi là “linh đan”, nó có thể giúp ông nội cô sống thêm ba năm nữa”.
“Nhớ thỏa thuận của chúng ta, cô càng phải nhớ chưa có ai có thể nợ đồ Diệp Lăng Thiên tôi”.
Tân Đông Tuyết không cho là thế, nhưng vẫn gật đầu tỏ ý cảm ơn với Diệp Thiên.
Trên chiếc xe việt dã, Diệp Thiên vươn vai, ánh mắt lóe sáng, cậu nhìn về phía đông xa xôi.
Chuyến đi Trung Đông lần này cũng xem như kết thúc hoàn hảo, lần này quay về Hoa Hạ thôi.
Cậu biết ở vùng đất Hoa Hạ xa xôi vẫn có một người đang âm thầm đợi cậu, cậu cũng rất mong được gặp người này.
“Long Hoàng, đã đến lúc gặp ông
Trên chuyến bay từ Yellen trở về Hoa Hạ, Diệp Thiên và Đàm Băng Băng không ngồi cùng hàng với nhau, mà chia ra ngồi trước ngồi sau.
Diệp Thiên dựa vào ghế, nhắm mắt, dáng vẻ thích thú hưởng thụ, nhưng thật ra trong cơ thể đang không ngừng luyện hóa linh khí đất trời tinh khiết dùng cho mình.
Linh khí lấy được trong bảo tàng của thần linh chẳng khác nào Đại Bố Hoàn, có tác dụng quan trọng trong việc nâng cao thực lực của cậu.
Có thể nói chuyến đi đến Trung Đông thu hoạch phong phú, cũng không uống công đi một chuyến.
Lần này, chuyến bay bay thẳng đến thủ đô phải mất bảy tiếng đồng hồ.
Diệp Thiên được sự mời mọc của các gia tộc lớn ở Yellen, bất đắc dĩ mặc bộ đồ dệt thủ công được bọn họ đặt may ở Ý.
Đây là bộ quần áo mà chỉ có hoàng thất quý tộc mới có tư cách mặc.
Bộ quần áo không hề xa hoa, dường như không sánh bằng những nhãn hiệu nổi tiếng, nhưng mặc trên người Diệp Thiên lại hiện rõ sự cao quý.
Kết hợp với khí chất độc nhất vô nhị của cậu càng tôn lên sự xuất chúng, khiến cho những tiếp viên hàng không trẻ tuổi trên máy bay đều quay đầu nhìn.
Một số hành khách nữ lên máy bay, đi ngang qua Diệp Thiên cũng quay đầu nhìn cậu thêm mấy cái, bị thu hút bởi vẻ ngoài nổi bật của cậu.
Diệp Thiên vẫn không động đậy, thậm chí còn không hề mở mắt ra.
Cậu vừa ngồi xuống đã tiến vào trạng thái tu luyện, không nghe không thấy bất cứ thứ gì ở thế giới bên ngoài, không hề có phản ứng.
Còn mười phút nữa là máy bay khởi hành, một cô gái trẻ ngoài hai mươi tuổi, mặc bộ sườn xám truyền thống, vóc người mảnh khảnh lên máy bay, trong lúc bước đi lộ ra phong cảnh động lòng người.
Theo sau cô ta là một người đàn ông trẻ tuổi mặc Âu phục giày da, đầu tóc chải chuốt gọn gàng, trông có vẻ là một người thành công ở tầng lớp cao.
Có vẻ như anh ta đi theo cô gái đó, luôn đi phía sau cô ta.
Mặc dù vẻ ngoài của cô gái không đến mức nghiêng nước nghiêng thành đặc trưng của một người tu luyện như Đàm Băng Băng, nhưng cũng là người đẹp trong trăm người mới có một, ở cấp bậc đủ để làm hoa khôi của khoa đại học.
Chỉ là trên mặt cô ta vương nét buồn, dường như có tâm sự gì đó.
Cô ta đi theo lối đi tìm kiếm chỗ ngồi của mình, người đàn ông phía sau thấy vậy thì kiêu ngạo nói: “Tiểu Nguyễn, anh đã nói rồi, tối hôm qua có thể đặt vé trước, ngồi ở khoang hạng nhất.
Với thân phận của chúng ta sao có thể ngồi ở khoang phổ thông hạ cấp như này?”.
Anh ta nói chuyện không hề cố ý đè giọng, xung quanh không ít người đã nghe thấy, mười mấy ánh mắt bất thiện lập tức nhìn về phía anh ta, mang theo sự oán hận và tức giận.
Người đàn ông trẻ tuổi nói vậy chẳng phải đang đụng chạm đến tất cả mọi người trong khoang phổ thông hay sao? Gì mà khoang phổ thông hạ cấp? Lẽ nào người ngồi khoang phổ thông đều hạ cấp hết, chỉ có một mình anh ta là cao cấp?