Chương 1559
“Cậu chê tôi trả ít phải không? Vậy được, mười nghìn tệ mua chỗ ngồi của cậu, cậu đổi chỗ cho tôi, đủ chưa?”.
Anh ta thấy Diệp Thiên từ chối dứt khoát, nghĩ rằng cậu cảm thấy ít tiền, nên lại trả thêm năm nghìn tệ nữa.
Anh ta nhìn chằm chằm Diệp Thiên, muốn xem Diệp Thiên phản ứng thế nào, nhưng cậu vẫn nhắm mắt, không đáp lại một câu.
“Thằng nhóc này…”.
Anh ta lập tức nổi giận, giơ tay lên muốn tóm cổ áo của Diệp Thiên.
Nhưng anh ta vừa mới đưa tay ra, cô gái bên cạnh đã đứng lên.
“Hứa Bác Thuần, đủ rồi, đây là Yellen, không phải Kim Lăng, đừng có lúc nào cũng lôi mấy thủ đoạn ở Kim Lăng của anh ra dùng!”.
“Đây là lần đầu tiên tôi và anh cùng đi một chuyến bay, tôi không muốn thấy chuyện gì không vui.
Tôi mong anh yên phận một chút, quay về chỗ ngồi của mình đi.
Tôi chỉ nói một lần!”.
“Nếu anh không nghe, từ nay về sau tôi tuyệt đối sẽ không cho anh biết tôi đi đâu, đế xem anh làm sao tìm được tôi!”.
Giọng nói của cô gái trẻ tuổi vang vang, ngắn gọn mà mạnh mẽ, một câu nói đã làm người đàn ông trẻ tuổi sững sờ.
Anh ta dừng lại ba giây, hung hăng liếc nhìn, cuối cùng lùi lại hai bước.
“Được, được, Tiểu Nguyễn, anh nghe em hết!”.
Anh ta nhếch miệng cười, cực kì giả tạo: “Vừa rồi anh chỉ đùa với người anh em này, muốn đối chỗ với cậu ta, ngồi gần em hơn thôi, không có ý gì khác, em đừng tức giận”.
“Nếu người anh em này đã không muốn đổi thì anh sẽ về chỗ ngồi của mình, tuyệt đối không ép uống!”.
Anh ta xua tay, trông có vẻ rất hiếu lý lẽ, bước nhanh về chỗ ngồi của mình, nhưng trong lòng lại âm thầm nhớ kĩ mặt Diệp Thiên.
Thấy anh ta đã yên phận ngồi xuống vị trí cách cô ta bốn hàng ghế, cô gái mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô ta hoàn hồn, chìa cánh tay mảnh khảnh tới trước mặt Diệp Thiên, bày tỏ sự áy náy.
“Chào cậu, thật ngại quá, tôi xin lỗi cậu vì sự vô lễ của anh ta!”.
“Tôi là Lâm Hiểu Nguyễn, người ở Kim Lăng, gặp mặt là duyên phận, chúng ta làm quen nhé?”.
“Chúng ta làm quen nhé?”.
Lâm Hiểu Nguyễn nhìn Diệp Thiên, tay đã đưa đến trước mặt cậu.
Thật ra cô ta không phải cô gái chủ động giao thiệp với người khác, ở Kim Lăng cũng ít có ai có thể khiến cô ta chủ động lên tiếng bắt chuyện, hầu như không có nam giới cùng tuổi nào thân thiết với cô ta.
Hôm nay, sở dĩ cô ta chủ động bắt chuyện với Diệp Thiên thật sự là vì khí chất trên người cậu quá đặc biệt.
Tựa như trên người cậu có một ma lực và sức hấp dẫn thần kì, khiến cho cô ta muốn đến gần cậu, muốn hiểu thêm về người thanh niên tuấn tú, thản nhiên này.
Diệp Thiên nghe Lâm Hiểu Nguyễn nói, cậu biết là cô ta nói với mình, nhưng cậu không biểu lộ gì nhiều, mắt cũng không mở ra, chỉ bình thản nói: “Bèo nước gặp nhau, xuống khỏi máy bay thì không quen biết nữa, cần gì phải tự báo tên tuổi chứ?”.
Nghe câu trả lời của Diệp Thiên,
Lâm Hiểu Nguyễn ngây người.
Cô ta đã nghĩ tới nhiều cách mà Diệp Thiên có thể trả lời, nhưng lại không ngờ cậu sẽ phản ứng như vậy.