Chương 1560
Diệp Thiên nói không sai, hai người chỉ là bèo nước gặp nhau, là một người qua đường gặp nhau trên máy bay mà thôi.
Cô ta chủ động nói ra tên tuổi, làm quen Diệp Thiên cũng chỉ để tăng thêm chút hứng thú cho chuyến đi tẻ nhạt, tìm một người có thế nói chuyện.
Xuống khỏi máy bay, hai người ai đi đường nấy, có còn gặp lại hay không cũng chẳng
Điều này là sự thật, nhưng cô ta lại không ngờ Diệp Thiên lại nói rõ ra như vậy, còn nói một cách dứt khoát.
Theo lý mà nói, một người đẹp như cô ta chủ động bắt chuyện, đàn ông bình thường đều sẽ không từ chối.
Không nói sẽ trả lời ngay, nhưng cũng sẽ không từ chối dứt khoát như vậy.
Biểu hiện của Diệp Thiên lại trái ngược bình thường.
Cô ta ngây người mười mấy giây mới hoàn hồn, thái độ lạnh nhạt của Diệp Thiên không hề khiến cô ta phản cảm, ngược lại càng thêm hiếu kì về cậu.
“Chúng ta làm quen với nhau, trên đường đi có thêm người trò chuyện cũng tốt, sao phải từ chối chứ?”.
Cô ta cười rất xinh, giọng nói có phần dí dỏm.
“Cho dù là bèo nước gặp nhau, sau này có thể cũng sẽ có lúc gặp lại.
Lần sau gặp lại, nói không chừng tôi có thể gọi thẳng tên cậu thì sao?”.
Cô ta chớp mắt, nghiêng đầu nhìn Diệp Thiên, càng nhìn càng cảm thấy hứng thú.
Linh khí trong cơ thể Diệp Thiên được cậu hấp thu luyện hóa được bảy tám phần, lúc này Lâm Hiểu Nguyễn lại “dây dưa không buông”, cậu chỉ đành mở mắt ra.
“Diệp Thiên”.
Cậu đáp lời ít ý nhiều, chỉ thản nhiên thốt ra hai chữ, bắt tay Lâm Hiểu Nguyễn.
Nhưng cậu không giống với những người đàn ông khác, chỉ mong được tiếp xúc với tay Lâm Hiểu Nguyễn nhiều hơn, mà cậu chỉ chạm vào rồi buông, đối đãi thản nhiên.
“Diệp Thiên? Tên hay lắm! Rất vui được quen biết cậu!”.
Đương nhiên Lâm Hiểu Nguyễn phát hiện ra chi tiết kì diệu đó, đánh giá cao Diệp Thiên hơn một chút.
Cô ta thu tay về, nét buồn giữa đầu mày đã giảm đi nhiều.
Gặp gỡ Diệp Thiên khiến cô ta thoáng chốc quên đi nỗi buồn phần nào, tâm trạng cũng trở nên nhẹ nhõm hơn.
“Cậu đến Yellen cũng là để du lịch nhỉ?”.
Cô ta nhìn về phía Diệp Thiên, lại hỏi tiếp.
Hai người như đã quen biết từ lâu, trò chuyện vô cùng tự nhiên.
“Ừ!”, Diệp Thiên vươn vai: “ở lại Trung Đông khoảng một tuần, hôm nay về nước”.
Lâm Hiểu Nguyễn chớp mắt, nói tiếp: “Tôi nghe giọng cậu không giống như giọng thủ đô, chắc cậu không phải là người thủ đô hả?”.
“Có thế nói là phải, cũng có thể nói không phải”.
Diệp Thiên thuận miệng đáp.
Cậu vốn là con trai trưởng của nhà họ Diệp ở thủ đô, đương nhiên coi là người thủ đô.
Nhưng lúc cậu còn nhỏ đẵ bị nhà họ Diệp đuổi khỏi nhà, lưu lạc bên ngoài tám năm, từ lâu đã không nhận lại nhà họ Diệp nữa, đương nhiên cũng không tính là người thủ đô.
Lâm Hiểu Nguyễn không biết những chuyện đó, cô ta tưởng Diệp Thiên chỉ không muốn để lộ lai lịch xuất thân nên cũng không đế ý nhiều, tiếp tục nói về những đề tài khác.
Chuyến bay này dài bảy tiếng, Diệp Thiên ở trên máy bay không có gì làm, cũng không ngại trò chuyện với Lâm Hiểu Nguyễn.
Hai người nói về lịch sử, văn hóa, phong cảnh tình người các nước, cục diện thế giới hiện nay, đề tài nào cũng có.
Qua cuộc trò chuyện, Lâm Hiếu Nguyên phát hiện mình ngoài sự tò mò về Diệp Thiên ra, còn có chút khâm phục cậu.