Chương 1662
Lư Chính Vũ trên sân khấu quát lớn một tiếng, cơ thế chợt lóe lên, mọi người chỉ thấy, trong nháy mắt Lư Chính Vũ vốn cách hiệu trưởng mười mét đã xuất hiện ngay trước mặt hiệu trưởng, tung ra một chưởng.
Luồng khói đen kia tiếp xúc với bàn tay Lư Chính Vũ, bị bắn ngược ra ngoài, đập vào dàn âm thanh bên cạnh sân khấu.
Vô số các học sinh đưa mắt nhìn theo, lập tức sợ xanh mặt, hoảng hốt lại càng tăng cao.
Dàn âm thanh có vỏ bằng nhựa plastic cứng cáp, bên trong chứa kim loại, nhưng trong khoảnh khắc tiếp xúc với khói đen lại lập tức phát ra tiếng ‘lốp bốp’ giòn giã, sau đó bắt đầu tan chảy với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được, cuối cùng ngay cả kim loại bên trong cũng bị ăn mòn, hóa thành một vũng nước đặc màu xanh biếc tanh hôi.
Bản thân hiệu trưởng đương nhiệm cũng bị dọa cho tái mặt, suýt nữa ngã ngồi ngay tại chỗ, nếu như không phải Lư Chính Vũ ra tay ngăn cản khói đen giúp ông ta, để bị khói đen này quấn lên trên người, vậy chẳng phải kết cục của ông ta sẽ còn thê thảm hơn dàn âm thanh kia sao?
“A!
Trong lúc nhất thời, các học sinh nữ thét lên chói tai, các học sinh nam cũng khiếp sợ hét lớn, hầu như trên mặt mỗi người ớ đây đều là hoảng sợ, co người về phía sau.
Giờ phút này rốt cuộc bọn họ đã hiểu rõ rồi, hai người áo đen đột nhiên xuất hiện ở đây không chỉ là đến tìm Lư Chính Vũ trả thù, mà còn là đại ma đầu giết người không chớp mắt, coi thường pháp luật, nắm trong tay sức mạnh không tầm thường!
Chòm râu bạc trắng của Lư Chính Vũ tung bay, ánh mắt nặng nề đến cực điếm.
“Quỷ Vương Tương Tây, rốt cuộc các ông muốn thế nào?”
“Muốn báo thù, vậy nhằm vào tôi là được rồi, ân oán giữa tôi và các ông không liên quan đến bất kỳ người nào, lại càng không chút quan hệ với những học sinh đang độ tuổi thanh xuân ở đây, tại sao phải ra tay với bọn họ?”
Hai vị Tương Tây Quỷ Vương đã từng tung hoành ngang dọc không hề bị lay động, chỉ nhếch miệng cười một tiếng.
“Lão già kia, điều chúng tôi muốn chính là hủy diệt tất cả những gì liên quan đến ông!”
“Muốn trách, cũng chỉ có thể trách vì sao ông lại đến trường học này!”
“Hôm nay không một ai có mặt ở đây có thể rời đi, kể cả ông!”
Vừa dứt lời, hai người bọn họ trao đổi ánh mắt, ngay sau đó vô số khí đen từ trong áo choàng đen của bọn họ tuôn ra ngoài, giống như mang theo sự sống, chúng nó tự động lan tràn bao kín toàn bộ cửa sổ xung quanh hội trường.
Chỉ trong chớp mắt, hội trường rộng rãi của Tam Trung đã biến thành một vùng đất chết chóc bị người ta vây kín!
“Soạt!”
Khí đen như sương mù dày đặc tạo thành từng đám mây đen, che kín cửa sổ xung quanh hội trường.
Có vài học sinh Tam Trung thấy tình hình không ổn muốn chạy ra từ cửa lớn thì lập tức sợ đến mức ngã xuống đất, không dám tiếp xúc với mây đen bao trùm cửa lớn kia.
Vừa này kết cục và âm thanh khi tiếp xúc với mây đen thế nào, bọn họ đều tận mắt nhìn thấy, ai cũng không dám tiếp xúc với đám mây đen này.
“A!
Cô nhóc Lục Điềm Hi phút chốc đã phản ứng lại.