Chương 1670
Hai tay ông ta làm động tác nắm lấy, giống như đang thật sự cầm chùy lớn trong tay, sau đó chùy nặng màu đen bị nâng lên cao quá đỉnh đầu.
Tiếp sau đó, hai tay ông tay đột nhiên cử động, chùy lớn cũng theo đó mà nện xuống, chùy lớn còn chưa rơi hẳn xuống thì gió lớn đã rít gào, cả hội trường bên dưới cũng bị bóng râm khổng lồ bao phủ.
Các học sinh giáo viên của Tam Trung ngẩng đầu nhìn trên trời, nghẹn lại không dám phát ra tiếng nào.
“Kim Quang Bích!”
Chùy lớn tấn công vô cùng mãnh liệt, khí thế lớn mạnh sức lực hùng hậu, ẩn chứa chân nguyên không gì sánh nổi của Quỷ Vương Đoạt Phách, đồng tử Lư Chính Vũ co rụt lại, khẽ quát một tiếng, chắp tay ngăn ở trước ngực, một vầng sáng vàng ngưng tụ trước người, hình thành một vòng phòng hộ hình vòng cung, bảo vệ ông ta.
Trong giây phút tường ánh sáng màu vàng được hình thành, chùy nặng đã nện xuống.
“Keng!”
Tiếng va chạm đinh tai nhức óc truyền ra, gần như tất cả mọi người đều bịt kín lỗ tai.
Chùy nặng rơi xuống, vòng sáng vàng bị đập lắc lư kịch liệt, mơ hồ xuất hiện vết nứt, bản thân Lư Chính Vũ cũng không chống đỡ được sức mạnh khổng lồ từ trên trời giáng xuống này, cơ thể nhanh chóng lao xuống, rơi vào trong hội trường.
“Rầm!”
Mặc dù bị sức mạnh khổng lồ đánh rơi, nhưng Lư Chính Vũ vẫn nhanh chóng đứng vững lại, chỉ là sàn nhà trên sân khấu của hội trường đã bị giẫm nát, lộ ra một hố to sâu đến nửa thước.
Rất nhiều thầy trò đều đang chăm chú nhìn, đều tỏ ra hoảng sợ.
Lư Chính Vũ, cũng là hiệu trưởng vĩ đại nhất trong lịch sử Tam Trung bọn họ, chẳng lẽ thua rồi sao?
“Lão già kia, còn có thể chặn được một kích này của tôi, coi như ông vẫn có chút bản lĩnh!”
Trên bầu trời, Quỷ Vương Đoạt Phách lạnh lùng nhìn xuống, giọng điệu mang theo khinh thường, Quỷ Vương Phệ Nhật thì khoanh hai tay lại, trên mặt đều là trêu tức.
Giờ phút này Lư Chính Vũ đã là nỏ mạnh hết đà, cá nằm trong chậu.
“Không xong rồi!”
Lư Chính Vũ đang muốn bay người lên, thi triển tuyệt kỹ cuối cùng liều mạng với bọn họ, khi ông ta đang vận chuyển chân nguyên, cảm giác đau đớn từ bụng dưới lan ra tạng phủ xung quanh khiến ông ta dừng bước.
“Không xong rồi, vết thương cũ lại tái phát, vì sao lại đúng vào lúc này chứ!”
Ông ta cố gắng vận chuyển chân nguyên, muốn đè nén vết thương xuống, lấy mạng đổi mạng, đã đến nước này, đây là chuyện duy nhất mà ông ta có thể làm.
Ông ta âm thầm thề, hôm nay cho dù phải thiêu đốt sinh mạng, ông ta cũng nhất định phải khiến một trong Quỷ Vương Tương Tây bị thương nặng ngã xuống.
Khi ông ta khép năm ngón tay lại chuẩn bị thiêu đốt sinh mạng liều chết đến cùng, một giọng nói trẻ trung từ bên cạnh truyền đến.
Hiệu trưởng Lư, trận chiến này nhường cho tôi nhé?”
“Hiệu trưởng Lư, trận chiến này, nhường cho tôi nhé?”
Tiếng nói vang vọng hội trường, tất cả học sinh giáo viên đang tuyệt vọng lo lắng vì Lư Chính Vũ đã hoàn toàn rơi xuống thế yếu, nhưng tiếng nói vừa xuất hiện, mọi người đều quay đầu nhìn lại.
“Đàn anh Diệp Thiên?”
Không ít người thì thầm gọi ra, người vừa lên tiếng chính là Diệp Thiên.