Chương 1693
Rất nhiều nữ sinh đều buồn bã, nam sinh thì đấm ngực dậm chân, muốn bái Diệp Thiên làm thầy, trong hội trường nuối tiếc không ngừng.
Lư Chính Vũ khoanh tay đứng, công việc còn lại ở đây ông ta buộc phải ở lại xử lý, ông ta nhìn hướng Diệp Thiên rời đi, âm thầm cảm khái.
Cho dù sau này có xảy ra chuyện gì, nhưng ngày kỷ niệm thành lập trường trăm năm này, chẳc chắn vĩnh viễn cũng trở thành thời khác mang tính lịch sử, tất thảy mọi chuyện, đều bởi vì Diệp Thiên!
Ngay cửa hội trường Tam Trung, Diệp Thiên một tay đút túi chuẩn bị rời khỏi trường, ngay lúc này, tiếng động cơ xe hơi lại truyền đến từ cổng trường.
Hơn mười chiếc xe quân sự phun sơn ngụy trang ào ào chạy vào, chiếc nào cũng vô cùng khí thế, học sinh xung quanh mắt chữ o miệng chữ a nhìn theo, vô cùng kinh sợ.
Những học sinh cấp ba này nào đã từng thấy cảnh tượng đồ sộ chấn động như vậy chứ? Không ít người đều đứng phía xa, muốn nhìn xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Xe quân sự tạo thành đội hình, chạy nhanh một đường, lấp đầy con đường trường rộng rãi, các thành viên vác theo súng đạn hàng chục mét nhảy xuống từ trên xe, mau chóng chạy vào trạm gác trường học, đặt hàng rào xuống, phong
toả cổng lớn, không cho phép bất kỳ ai ra vào.
Các giáo viên học sinh trong hội trường cũng nghe thấy tiếng động bên ngoài, đều chạy ra, nhìn thấy trận thế súng đạn hào hùng bên ngoài, ngay cả giáo viên đã hơn năm mươi tuổi cũng vô cùng kinh sợ, trong lòng lo lắng.
Hiệu trưởng Tam Trung nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt thay đổi, ông ta dạy học ở Tam Trung nhiều năm, đảm nhiệm vị trí hiệu trưởng Tam Trung cũng mười năm nhưng chưa từng nhìn thấy bộ đội vào trường nhiều như vậy.
Lục Điềm Hi và Vương Viện Viện đi theo phía sau mấy người Tiếu Văn Nguyệt, nhìn thấy ba người trung niên đi xuống từ một chiếc xe quân sự, vẻ mặt ai cũng nghiêm túc, không giận mà uy nghiêm, ngay cả bước đi cũng vững vàng y hệt nhau.
Chuyện khiến người ta kinh sợ nhất là, trên vai bọn họ đều là cành ô liu và sao năm cánh!
Hai người trong đó đều có một sau, còn một người đứng giữa lại là ba ngôi sao!
“Trời đất!”
Vương Viện Viện che miệng kêu lên, vẻ mặt không tin nổi.
Lục Điềm Hi bên cạnh tuy cũng cảm thấy cảnh tượng trước mặt vô cùng hào hùng, nhưng vẫn hiếu kỳ nói: “Chị Viện Viện, sao vậy?”
Vương Viện Viện nhìn cô ấy, thấp giọng giải thích.
“Nhìn thấy trên vai ba người họ không?”
Lúc này Lục Điềm Hi mới nhìn kỹ, mặc dù cô ấy không hiểu nhiều về quân hàm, nhưng trong sách lịch sử cũng nhiều lần thấy giới thiệu về quân hàm trên vai bộ đội.
Cành ô liu, chỉ có hàm tướng mới được đeo, hai người một sao, một người ba sao, có nghĩa là hai người là trung tướng, một người là đại tướng!
Ánh mắt cô nhóc hoảng hốt, trong lòng kinh sợ, nhìn chung trong tỉnh Xuyên, có thể đeo hàm tướng ba sao trên vai chỉ có một vị lớn nhất của quân khu Thành Môn, Lương Long Đình -tướng Lương!
“Không phải chứ?”
Cô ấy ngơ ngác, không dám tin vào mắt mình, nhân vật đỉnh cao nắm giữ quân sự tỉnh Xuyên và những tỉnh lân cận, sao lại xuất hiện ở đây?
Đột nhiên, cô ấy nhớ đến trận chiến vừa này giữa Diệp Thiên và Quỷ Vương Tương Tây, hai bên đánh đến kinh thiên động địa, dẫn đến gió lửa trên không Tam Trung bùng nổ, hành động như vậy đương nhiên khiến người dân xung quanh để ý, nói không chừng, bộ đội xuất quân là bởi vì trận chiến này má tới.