Cao Thủ Tu Chân


Chương 1694
“Bọn họ sẽ không đến để bắt đàn anh Diệp Thiên chứ?”
Nghĩ đến đây, Lục Điềm Hi càng lo lắng, cô ấy đã từng nhìn thấy trong ti vi, những nhân vật anh hùng có tuyệt kỹ dị năng trên người đều bị nhà nước và dân chúng xem như là thành phần nguy hiểm, thường sẽ bị phía nhà nước dốc hết toàn lực để đánh bại.

Diệp Thiên sở hữu sức mạnh siêu việt, rơi vào cục diện này, cũng không có gì lạ.

Những giáo viên học sinh khác cũng phản ứng lại, đều nhìn sang Diệp thiên, cho dù Diệp Thiên có lớn mạnh thế nào, nhưng chung quy cậu cũng đã giết chết Quỷ Vương Tương Tây, là hai mạng người, quốc gia có quốc pháp, bọn họ âm thầm suy đoán, rất có khả năng Diệp Thiên sẽ phải chịu hình phạt từ nhà nước và quân đội.

Lương Long Đình đi đến phía trước, đột nhiên khẽ quát.

“Xếp thành hàng!”
Hơn mười đội viên vác súng trường chạy bước nhỏ lên, xếp thành hai đội, vây Diệp Thiên ở giữa.

Nhìn thấy cảnh này càng chắc chắn suy đoán của Lục Điềm Hi, cô ấy giữ tay Vương Viện Viện, hỏi thêm: “Chị Viện Viện, bọn họ không phải muốn bắt đàn anh Diệp Thiên chứ?”
Vương Viện Viện vẫn chưa trả lời, nhưng sắc mặt lại vô cùng nghiêm trọng.

Diệp Thiên đã cứu tất cả bọn họ, là đại anh hùng trong mắt mọi người Tam Trung, cô ấy không muốn nhìn thấy cảnh Diệp Thiên bị quân đội đưa đi, nhốt vào tù.

Những giáo viên học sinh khác ở bên cũng cũng biến sắc, cực kỳ lo lắng.

Lương Long Đình và hai vị trung tướng bên cạnh đã đến gần Diệp Thiên, Lương Long Đình nâng tay lên, đang định cử động thì một âm thanh non nớt chợt vang lên.

“Đợi đã, các ông không thể bắt đàn anh Diệp Thiên đi, anh ấy là người tốt!”
Lương Long Đình nghe vậy, cánh tay cứng đờ giữa không trung, rất ngạc nhiên.

Phía trước Diệp Thiên, Lục Điềm Hi dang hai tay, tuy vẻ mặt lo sợ nhưng ánh mắt rất kiên định, bảo vệ Diệp Thiên.

Diệp Thiên khẽ nhíu mày, có chút buồn cười.

“Cô nhóc, em đây là…”
Lời cậu chưa nói hết, Vương Viện Viện cũng lấy hết dũng khí đứng ra, bảo vệ bên trái Diệp Thiên.

“Không sai, đàn anh Diệp Thiên là người tốt, anh ấy đã cứu chúng tôi, các ông không thể bắt anh ấy!”
Lục Điềm Hi và Vương Viện Viện dẫn đầu đứng ra, chỉ ngừng lại vài giây, lại có thêm người xông lên, đứng chắn bên người Diệp Thiên, sau đó lại một người, hai người, ba người…
Lần lượt từng học sinh Tam Trung đồng loạt tiến lên, vây xung quanh Diệp Thiên kín kẽ, đều tức giận nhìn những bộ đội xung quanh.

“Các ông tuyệt đối không thể đưa đàn anh Diệp Thiên đi, anh ấy là ân nhân cứu mạng chúng tôi, là niềm kiêu hãnh của Tam Trung chúng tôi!”
Từng học sinh Tam Trung đều mang vẻ mặt kiên cường, tụ lại thành nhóm, tư thế quyết không cho bất kỳ ai làm khó Diệp Thiên.

Cảnh tường này khiến mấy người Lương Long Đình và mười mấy bộ đội đến đây đều nôn nao biến sắc.

Hiệu trưởng Tam Trung do dụ một chút, nhưng vẫn tiến lên.

“Xin lỗi ba vị tướng, tôi là hiệu trưởng Tam Trung, Diệp Thiên là niềm kiêu hãnh của trường chúng tôi! Cậu là học viên xuất sắc nhất, các ông mang theo súng ống đến bắt ép đưa cậu ấy đi, mặc dù các ông là người của quân đội, nhưng cũng phải có lý do chính đáng, nếu không tôi tuyệt đối không đồng ý!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui