Chương 1706
Bình thường, bất cứ ai muốn tiếp cận bọn họ thì cso thể nói là đã khó lại càng thêm khó.
Người thanh niên tóc đen này muốn mời họ uống rượu đúng là điên rồ.
Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh mỉm cười chẳng buồn ngẩng đầu cũng không buồn đáp lại.
Diệp Thiên ngồi bên cạnh họ rồi.
Dù giờ có là hoàng tử của một nước, là cậu ấm hào môn trên thế giới thì bọn họ cũng chẳng muốn nhìn.
Tuy nhiên vì phép lịch sự mà Vương Viện Viện, Lục Điềm Hi bèn ngẩng đầu, định từ chối khéo léo nhưng ngay khi nhìn lên thì họ đã bị hút vào đôi mắt của người thanh niên tóc đen kia.
cả hai người nhìn hắn, cảm giác giống như nhìn vào một cái động sâu hun hút, một nơi có thể điều khiển tinh thần và nhốt bọn họ vào trong đó.
Lời nói từ chối vốn chuẩn bị sẵn nhưng lại bị mắc nghẹn trong cố họng, không nói ra được một tiếng nào.
Từ sâu thẳm trong họ như có âm thanh mê hoặc khiến bọn họ chỉ muốn tiến lại gần người thanh niên kia.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, nụ cười trên môi người thanh niên càng tỏa sáng hơn, hắn đẩy ly trà lạnh qua một bên.
“Các vị, tôi có đặt một bàn dưới lầu, ở đây không được rộng rãi cho lắm, chúng ta xuống dưới uống thì thế nào?”
Tiếu Văn Nguyệt, Lí Tinh Tinh và Đỗ Giai Giai không buồn quan tâm nên bọn họ hầu như không phản ứng gì.
Nhưng Vương Viện Viện và Lục Điềm HI do đã trao đổi ánh nhìn với người thanh niên nên lúc này đứng dậy định đi cùng hắn.
“Viện Viện, Tiểu Hi, hai người…”
Đỗ Giai Giai thấy cảnh tượng đó thì cảm thấy nghi ngờ.
Người thanh niên tóc đen thấy ba người Tiếu Văn Nguyệt không thèm nhìn mình lấy một cái thì cũng không cưỡng cầu, định đưa Vương Viện Viện và Lục Điềm Hi đi trước để tôi luyện rồi sẽ đối phó với ba người Tiếu Văn Nguyệt sau.
Hắn cố ý tạo ra tư thế mời, hai cô gái cũng vì vậy mà đi về phía trước giống như cam tâm tình nguyện đi cùng với hẳn vậy.
Khi hai cô gái tới lối ra cầu thang thì Diệp Thiên trước giờ im lặng bỗng nở nụ cười khinh miệt.
“Đưa người đi trước mặt tôi mà cũng có gan cơ à?”
“Dừng lại!”
“Dừng lại!”
Diệp Thiên nói rõ ràng, giọng nói vọng tới khiến cho người thanh niên đang đi theo hai cô gái Vương Viện Viện và Lục Điềm Hi phải dừng bước.
Đôi mắt mơ màng của hai cô gái bỗng trở nên trong veo giống như vừa tỉnh lại từ một trạng thái lạ lùng nào đó đồng thời họ đều kêu lên.
“Á!”
Hai người họ nhìn nhau và đều cảm thấy kinh ngạc.
Không biết tại sao họ lại đứng ở lối ra cầu thang.
Sau khi được người thanh niên kia mời rượu thì họ hoàn toàn không có ký ức gì cả.
Thấy hai cô gái khựng lại thì người thanh niên tóc đen cũng đơ người.
Hắn nhìn về phía Diệp Thiên, ánh mắt ngày càng thay đổi.
“Cậu? Cậu đã làm gì mà phá Đại pháp thôi miên của tôi vậy?”
Đại pháp thôi miên mà hắn luyện có thể trong chớp mắt khiến những người nhìn vào mắt hắn bị thôi miên và trở thành nô lệ cho hắn tùy ý điều khiển.