Chương 1776
“Vãn bối Lí Thanh Du bái kiến sư thái!”.
Lí Thanh Du cũng đúng lúc khom người xuống.
Tĩnh Di gật đầu với Lạc Tử Uyển, sau đó quay sang Lí Thanh Du, trong mắt lóe lên vẻ tán thưởng.
“Cô chính là truyền nhân thế hệ này của phái Hồ Ngọc Nguyệt, không tồi!”.
Bà ta khẽ gật đầu với Lí Thanh Du, giọng nói xa xăm: “Nhắc tới thì phái Nga Mi của tôi và phái Hồ Ngọc Nguyệt của cô cũng là cùng tông cùng gốc.
Tổ sư sáng lập ra phái Hồ Ngọc Nguyệt các cô chính là một kiếm thủ truyền kì của phái Nga Mi năm xưa”.
“Sau này nếu có thời gian hãy lên Kim Đỉnh Nga Mi một chuyến, Nga Mi Kiếm Pháp tùy cô tập luyện!”.
Lí Thanh Du nghe vậy lập tức vui mừng: “Cảm ơn sư thái!”.
Nga Mi Kiếm Pháp so với kiếm pháp của phái Hồ Ngọc Nguyệt chỉ hơn chứ không kém, vả lại cao thủ của Nga Mi nhiều như mây, có thể chỉ dẫn những chỗ sai lầm cho cô ta.
Chuyện này đối với cô ta mà nói là một cơ duyên hiếm có.
Tĩnh Di dừng một lát, sau đó lại nhìn về phía Lạc Tử Uyển.
“Tử Uyển, chuyện đấu giá thế nào rồi?”.
Mắt Lạc Tử Uyển lóe sáng, lắc đầu: “Xin lỗi sư phụ, buổi đấu giá có bốn vị vương cấp trăm năm trước xuất hiện, đều tham dự đấu giá món đồ đó.
Con thật sự không có cách nào cạnh tranh được”.
Tĩnh Di không bất ngờ, chỉ gật đầu nói: “Thanh kiếm gãy của Trường Hà Kiếm Tiên có bí kíp trường sinh, khiến nhiều vương cấp trăm năm trước nhắm vào nó”.
“Con không lấy được, sư phụ cũng không bất ngờ”.
“Lần này sư phụ đến đây cũng là được Long Hoàng, chủ của liên minh võ thuật, ủy thác đến mang kiếm đi, tránh cho vương cấp tranh đấu với nhau gây ra náo động.
Bây giờ thanh kiếm đó đã vào tay ai?”.
Lạc Tử Uyển hơi trầm ngâm, sau đó mới đáp: “Diệp Lăng Thiên ạ!”.
“Ồ?”, Tĩnh Di nghe vậy, ánh mắt hơi dao động.
“Diệp Lăng Thiên còn chưa tới hai mươi tuổi, với tu vi của cậu ta, sống thêm một trăm năm, thậm chí là hai trăm năm nữa cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.
Trong tình thế hiện nay, bí mật trường sinh không có sức hấp dẫn quá lớn đối với cậu ta, vậy mà cậu ta cũng tham dự sao?”.
Lạc Tử Uyển gật đầu, kể lại chuyện xảy ra trong buổi đấu giá.
“Hóa ra là vậy!”, Tĩnh Di hơi nheo mắt lại: “Mục đích của Diệp Lăng Thiên không phải là trường sinh.
Hành động của cậu ta giống như là chia sẻ gánh nặng với nhà họ Lư hơn, dẫn mọi mâu thuẫn về phía mình”.
“Nhưng lần này hình như Diệp Lăng Thiên hành động hơi lỗ mãng”.
Bà ta nhẹ lắc đầu: “Giữa vương cấp trăm năm với nhau không dễ dàng phát động chiến tranh, nhưng trước chuyện trường sinh đủ để bọn họ bỏ qua mọi lo ngại.
Mặc dù Diệp Lăng Thiên đã mang kiếm đi, nhưng những người khác tuyệt đối sẽ không từ bỏ!”.
“Dẫn mọi mũi nhọn về phía mình, sau này Diệp Lăng Thiên chắc chắn sẽ bị nhiều người vây đánh!”.
Lạc Tử Uyển và Lí Thanh Du nhíu mày, đang định nói gì đó thì Tĩnh Di bỗng ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm về phía xa.
“Hả?”.
Hai người cũng quay đầu nhìn lại, ở chân trời xa xa thoáng có ánh sáng che phủ, tầng mây cuồn cuộn, tiếng động truyền thẳng tới, kèm theo một trận dư âm sức mạnh cực lớn, thổi tan sương mù giữa núi.