Chương 1777
“Đây là có vương cấp đang đánh nhau sao?”.
Ánh mắt Tĩnh Di sắc bén, sau đó giơ bàn tay lên, chân nguyên màu vàng nhạt bao bọc Lạc Tử Uyển và Lí Thanh Du, theo bà ta vọt tới chân trời phía xa.
Men theo dư âm sức mạnh, chưa tới một phút sau, Tĩnh Di đã đưa hai người đến nơi giao chiến.
Bà ta nhìn chằm chằm chân trời, con ngươi lập tức co rụt.
“Cô Giang Điếu Tẩu, Bích Ba Yên Khách, Bàng Mông, Lệ Tà!”.
“Hồng Nhật Pháp Vương ở Tạng Biên?”.
“Và cả… Lôi Tôn Tây Môn Đoạn Thủy?”.
Nhìn sáu người đứng sóng vai nhau nơi chân trời, giọng nói của vị chưởng môn Nga Mi Tĩnh Di vô cùng nặng nề, bà ta thật sự chưa từng ngờ tới đội hình này.
Lí Thanh Du và Lạc Tử Uyển cũng cứng đờ mắt, vẻ mặt sợ hãi.
Lúc trước chỉ có bốn vị vương cấp bên phía Cô Giang Điếu Tẩu, nhưng chưa tới một tiếng đồng hồ sau lại xuất hiện thêm hai người nữa.
Bọn họ không khỏi nghiêng đầu nhìn sang, phía trước sáu người nọ có một người đứng đó vô cùng nổi bật, chính là Diệp Thiên.
“Diệp Lăng Thiên định lấy một chọi sáu sao?”.
Lúc này với tu vi của Lạc Tử Uyển cũng không khỏi sợ hãi.
“Hôm nay, tôi sẽ tiễn các người lên đường!”.
Diệp Thiên không hề để ý đến ba người vừa đến đây, cậu nhìn chằm chằm sáu đối thủ trước mắt, xung quanh người bùng lên ánh sáng xanh lam.
Trong lúc năm ngón tay khép mở, giữa lòng bàn tay cậu đã có ngọn lửa dâng lên.
Ngọn lửa sáng rực nhảy nhót trong lòng bàn tay cậu.
Phệ Thiên Long Diệm lại được Diệp Thiên triệu hồi lần nữa.
“Viêm Tức Tuyệt Diệt Thủ!”.
Năm ngón tay Diệp Thiên khép lại, ngọn lửa thoáng chốc bùng lên, hóa thành sóng lửa đầy trời, được cậu đạp dưới chân.
Một bàn tay đỏ lửa thò ra khỏi sóng lửa, giống như bàn tay lửa khổng lồ, chặn kín bầu trời.
Đám đông bên dưới nhìn thấy cảnh này đều kinh hãi biến sắc, sợ đến nỗi nằm bò ra đất.
Nhìn bàn tay lửa khổng lồ cuốn qua đất trời, vô số người gào thét trong lòng, đây còn là sức mạnh mà con người có được sao?
Viêm Tức Tuyệt Diệt Thủ vừa đánh ra, đất trời lập tức cháy rực, nhiệt độ dâng cao.
Sáu người đứng sóng vai nhau, chỉ cảm thấy sóng nhiệt phía trước phả vào mặt, một luồng khí tức hủy diệt đang đến gần.
Sắc mặt của đám người Liên Đạo Thành vô cùng nghiêm trọng.
Đối mặt với bàn tay lửa quỷ dị, bọn họ không dám cứng rắn chống đỡ, đang định lùi lại thì một bóng người vọt ra trước.
Tuước kia Hồng Nhật Pháp Vương chi mới thể hiện chút it bản linh, bây giờ ánh sáng đô trên người tòa ra hết micc, hai tay chắp trưước ngực, sau đó tạc thành hình hoa lan.
Ngón cái, ngón trở, ngón giữa, ngón út của hai tay chạm vào nhau, trên người ông ta dân ngưng tụ thành một thủ ấn màu đỏ.
Mật Tông – Hồng Nhật Thủ An!”.
“Mật Tông – Hồng Nhật Thủ Ấn!”.
Hồng Nhật Pháp Vương kết ấn, thủ ấn bay lượn trước người, giống như núi non nặng trĩu.
Hai tay chắp vào nhau, ánh sáng đỏ lóe lên, phóng tới chân trời.