Cao Thủ Tu Chân


Chương 1857
Tu vi đã gần đạt tới tông tượng như Ngụy Chu bồng nôn ra máu, cảm thấy kinh hãi.

Trước cửa, Cận ức Trần đã đứng ngay cạnh Ngụy Tử Phó.
“Cậu xé rách tờ đơn do nhà họ Cận gửi, điều đó có nghĩa cậu không coi sự uy nghiêm của nhà họ Cận ra gì!”
“Quỳ xuống!”
Cận ức Trần đanh mắt, một luồng sức mạnh vô hình dâng lên, mấy người Nhậm Uyển Doanh tái mặt, khí thế của Cận ức Trần còn khủng khiếp hơn cả khí thế mà tối qua Nam Liệt phóng ra trong quán bar Đường Triều nữa.
Ngụy Tử Phó không phải là người luyện võ, bị nguồn khí thế quá mạnh trấn nhiếp thì chỉ tái mặt và bồng dấy lên sự sợ hãi.
Nhưng vì niềm kiêu hãnh của nhà họ Ngụy mà cậu ta nghiến chặt răng, cố gắng đứng thẳng và chống lại sự uy hiếp của một vị chí tôn.
“Nhà họ Cận chỉ bá đạo ở Cảng Đảo mà thôi, có gì mà lẫm liệt, uy nghiêm chứ!”
Khi Ngụy Tử Phó sắp không chịu nổi sức ép từ Cận ức Trần thì giọng nói của Diệp Thiên vang lên.

Cận ức Trần chuyến sụ chú ý, cũng lúc này, Ngụy Tử Phó cảm thấy áp lực được giảm đi nhiều.
Cận ức Trần nhìn về phía Diệp Thiên, đánh giá người thanh niên lạ mặt và nói với vẻ khinh thường: “Cậu có biết mình vừa nói gì không?”
Nhà họ Cận trong mắt anh ta luôn là vô thượng, Diệp Thiên lại ăn nói bất kính như vậy khiến anh ta sớm đã nổi lên sát ý.
“Nhà họ Cận đứng trên cao lâu quá rồi, không được nếm mùi của sự thất bại, tôi rất hi vọng được chứng kiến khi nhà họ Cận rơi xuống thì các người sẽ có biểu cảm như thế nào?”
Diệp Thiên không hề tỏ ra sợ hãi, chỉ cầm một hoa quả trên tay.
Mấy người Ngụy Hải kinh hãi.

Sự đáng sợ của Cận ức Trần, bọn họ đều từng được lĩnh giáo, vậy mà lúc này Diệp Thiên còn dám đứng ra chống lưng cho người anh em của mình sao?
Nhậm Uyển Doanh khẽ giật mình, biểu cảm lúc này của Diệp Thiên bình tĩnh giống y như đêm cậu đối mắt với Nam Liệt và Triệu Lạc Sơn vậy.
Những người có mặt, chỉ có Kỷ Nhược Tuyết là không hề sợ hãi.
Cô ấy gần đây bận rộn việc tổ chức đêm hội âm nhạc nhưng những thông tin liên quan tới Diệp Thiên thì cô gái không bao giờ bỏ qua.
Diệp Thiên ngông cuồng khắp thiên hạ, đến ngay cả máy bay chiến đấu siêu thanh còn bị hạ gục thì sao lại có thể sợ một Cận ức Trần cỏn con được chứ?
Mấy người nhà họ Ngụy, trong đó cả Uông Lạc Đan làm khách thì đều coi Diệp Thiên như kẻ bị điên.

Nhà họ Cận mạnh tới mức nào chứ? Đó là gia tộc đứng đầu gần ba trăm năm không bị sụp đố, và trở thành kẻ bá đạo.

Vậy mà Diệp Thiên nói là hi vọng nhìn thấy bộ dạng bị sụp đổ của nhà họ Cận sao?
Câu này nếu để ông tổ của nhà họ Cận nghe được thì e rằng sẽ nổi giận mất.
“Đồ chán sống!”
Cận ức Trần đã coi Diệp Thiên là một kẻ chán sống.

Anh ta nâng tay, một luồng sức mạnh dâng lên, năm ngón tay như những mũi nhọn sắc bén cào về phía đỉnh đầu của Diệp Thiên.
Cú cào nếu mà giáng xuống thi đầu cậu chẳng khác gì một cái vỏ trứng gà yếu ớt sẽ bị vỡ vụn ngay tại chỗ.
“Rầm!”
Khi anh ta định giáng bàn tay mình xuống đỉnh đầu của Diệp Thiên thì lại có một cơn gió điên cuồng khác từ bên trái của Cận ức Trần ập tới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui