Chương 1861
“ông nói nặng lời rồi, tôi không giống với nhà họ Cận, tôi không hề cần ai phục tùng tuyệt đối gì cả, cũng không cần nhà họ Ngụy làm đầy tớ cho tôi!”.
“Tôi và Ngụy Tử Phó là bạn thân, cũng là anh em tốt của nhau, nhà họ Ngụy, tôi đương nhiên sẽ bảo vệ!”.
Cậu đứng lên nhìn ra bên ngoài cửa sổ, một dải mây trắng vắt ngang bầu trời, trời cao rộng lớn, ánh mắt của cậu cũng theo đó mà trở nên xa xăm hơn.
Cậu đến Cảng Đảo một tháng, sống bình yên êm ả, tu thân dưỡng tính, nhưng tu vi của sức mạnh tinh thân không những không có bất cứ chuyển biến tốt gì, ngược lại còn có cảm giác trì trệ không lưu thông rất rõ rệt.
Cậu thoáng có dự cảm, giữa bản thân và ông tổ của nhà họ Cận kia chắc chắn có một cuộc chiến, và cuộc chiến này có lẽ mới là cơ hội đích thực để cậu đột phá đến cảnh giới phá nguyên.
“Vương cấp chín sao à?”.
Cậu đột nhiên nhếch miệng cười, trong mắt tràn đầy ý chí chiến đấu.
“Đối thủ mạnh như vậy, tôi cũng muốn đọ sức xem sao!”.
Trong lúc Diệp Thiên nói chuyện, một luồng khí thế mạnh mẽ cuốn qua bầu trời trong xanh.
Trọng lực của cả phòng sách bỗng nhiên như tăng lên gấp đôi, khiến cho cao thủ đỉnh cao chí tôn võ thuật Ngụy Phó suýt chút nữa ngã ra đất.
Diệp Thiên nhìn ra xa chân trời một lúc lâu, lúc này ý chí chiến đấu trong mắt mới chậm rãi tan đi, khí thế trên người biến mất.
Cậu quay đầu lại, Ngụy Phó đã đỏ bừng mặt, rõ ràng khí huyết không thông khi phải chịu đựng sức nặng không thể tưởng tượng.
“Ông Ngụy, thật ngại quá, vừa rồi tôi làm theo cảm xúc, không chú ý đến ông!”.
Diệp Thiên mỉm cười, một luồng sức mạnh màu lam nhạt đánh ra, rót vào đỉnh đầu của Ngụy Phó.
Khí tức trong cơ thể ông ta lập tức bình ổn, ông ta vô cùng kinh ngạc.
“Đây chính là Diệp Lăng Thiên vô địch thiên hạ, đây mới là diện mạo thật của cậu ta!”.
Ngụy Phó lại lần nữa cảm thấy quyết định của mình thật sáng suốt.
Ánh mắt Diệp Thiên lại trở nên thờ ơ, giống như một sinh viên đại học làm thuê bình thường.
Cậu nhún vai, hơi tò mò hỏi: “Ông Ngụy, tôi rất muốn biết vì sao ông lại gấp gáp đứng về phía tôi như thế, ông cho rằng tôi nhất định có thể chống lại ông tổ của nhà họ Cận sao? Phải biết rằng, một khi ông chọn sai có thể sẽ khiến nhà họ Ngụy sụp đổ hoàn toàn”.
Mặc dù cậu và ông tổ của nhà họ Cận quả thật sẽ có một trận chiến, nhưng trận chiến ấy đối với bất cứ người nào mà nói đều khó đoán trước thắng thua.
Ngụy Phó lựa chọn đứng về phía cậu sớm như vậy, đặt cược cả nhà họ Ngụy, khiến cậu lấy làm lạ.
“Đời người vốn là một ván cược”.
“Năm xưa, ông nội tôi đến Cảng Đảo làm ăn đánh liều một phen, cũng xem xét tình hình, mấy lần đặt cược lớn vào thời điểm mấu chốt, nhờ vậy mới nỗ lực vươn lên hàng đầu, trở thành một trong những nhân tài thương nghiệp ở Cảng Đảo.
Do đó mới có cơ nghiệp trăm năm của nhà họ Ngụy”.
“Lần này, tôi cũng chọn cược một ván lớn.
Tôi đánh cược Diệp Đế Vương có thể chống lại ông tổ nhà họ Cận.
Toàn bộ người nhà họ Ngụy chúng tôi đều sẵn lòng đứng sau lưng cậu!”.
“Tất nhiên, không giấu Đế Vương, tôi cũng đã chừa đường lui.
Nếu ông tổ nhà họ Cận cố chấp muốn động vào nhà họ Ngụy chúng tôi, còn cậu tự nhận không thắng nổi ông ta, thì Ngụy Phó tôi sẽ giao nửa nhà họ Ngụy cho nhà họ Cận tùy ý xử trí.
Nhưng tôi cũng đã để lại đường lui, bảo con cháu nhà họ Ngụy rời khỏi Cảng Đảo!”.
Ngụy Phó ăn ngay nói thật khiến Diệp Thiên nhìn ông ta với con mắt khác.