Chương 1864
Hàng thứ nhất:
“Muốn động vào nhà họ Nguy thì truước tiên phải đánh bại tôi.
Nếu vẫn cố chấp muốn động vào nhà họ Ngụy thì hãy đánh một trận ở Càng Đảo!”.
Anh mắt của Cận Lãnh Hàn và Vi Lạc di chuyển xuống dưới.
khi nhin thấy nội dung ở hàng thứ hai, cả hai người đồng thời ngân ra, vẻ mặt kinh hãi.
Hàng thứ hai viết rằng: Diệp Lăng Thiên chấp bút!
“Diệp Lăng Thiên chấp bút?”.
Cận Vô Trần nhìn hai hàng chữ trên mảnh vải, sau đó quay sang Cận Lãnh Hàn và Vi Lạc, vẻ mặt của bọn họ lọt hết vào trong mắt ông ta.
“Sao? Các người biết Diệp Lăng Thiên này à?”.
Hơn một trăm năm nay, ông ta luôn sống ở nơi hiểm trở ngoại ô phía Tây, ẩn náu trong hầm mỏ núi đá, chuyên tâm tu luyện, không bước chân vào trần thế.
Vì ông ta cảm nhận được gần đây có vô số vương cấp đang rục rịch xuất hiện, nên ông ta mới xuống núi, quay về Cảng Đảo.
Nhưng ông ta không hiểu rõ về giới võ thuật quốc tế hiện nay cho lắm, cũng không quá rõ về những hậu bối mới lên.
Cận Lãnh Hàn nghe vậy, vội vàng gật đầu.
“Diệp Lăng Thiên có thể nói là nhân vật thành danh nổi tiếng nhất thế giới ngầm trong hai năm gần đây.
Từ khi cậu ta bước vào con đường võ thuật thì liên tục giết chết các cao thủ, tuối còn niên thiếu mà đã trèo lên đỉnh cao của giới võ thuật đương thời, sánh ngang với những vương cấp như ông tổ.
Thậm chí trang web Cao thủ quốc tế còn so sánh cậu ta với Thấm phán vương của viện trọng tài và chủ nhân của La Võng!”.
Ông ta vừa nói vừa kế lại những chuyện mà Diệp Thiên đã làm, gì mà kiếm chém máy bay chiến đấu siêu thanh, đánh bại viện trọng tài, La Võng, cuối cùng một mình giết chết sáu vương cấp vào một tháng trước.
Cận Vô Trần im lặng lắng nghe, càng nghe đến cuối, mắt ông ta càng sáng lên, trông rất tò mò và hứng khởi.
“Ta vào núi trăm năm chỉ mong tiến thêm một bước nữa, có thể tìm được con đường vượt ngoài vương cấp.
Bây giờ ta tự nhủ, trong vương cấp, người có thể đối địch với ta không quá hai mươi người.
Nhưng không ngờ hơn trăm năm nay, trên thế giới lại sinh ra một vị thiên tài tuyệt thế như vậy.
Hay lắm!”.
Ông ta buông tay xuống, mảnh vải trong lòng bàn tay bị chấn nát thành bột mịn.
“Truyền lệnh ta, từ nay về sau, nhà họ Ngụy sẽ là kẻ địch sống còn với nhà họ Cận chúng ta, ở cảng Đảo có Cận thì không có Ngụy, có Ngụy thì không có Cận!”.
“Hả?”, Cận Lãnh Hàn và Vi Lạc nghe vậy đều cứng đờ, vô cùng kinh ngạc.
Cận Lãnh Hàn không kìm được lên tiếng: “Thưa ông tố, đằng sau nhà họ Ngụy là Diệp Lăng Thiên, cậu ta có thể không mạnh như người, nhưng cũng là một vương cấp hiện nay.
Chúng ta có thể ra tay với những nhà quyền thế khác, tránh nhà họ Ngụy ra, vì sao cứ phải động vào nhà họ Ngụy mới được?”.
Theo ông ta thấy, động vào nhà họ Ngụy đồng nghĩa đối địch với Diệp Thiên.
Mặc dù Cận Vô Trần từng là thống lĩnh đại nội Tiền Thanh, một trong những nhân vật chính trong trận chiến vương cấp một trăm năm trước, tu vi hùng mạnh, nhưng Diệp Thiên cũng là vô địch thiên hạ, lên như diều gặp gió.
Hai bên tranh đấu, trong lòng ông ta không có chút tự tin nào.
“Sao, cháu cảm thấy ta không nắm chắc phần thắng với một kẻ hậu bối mới lên à?”.