Chương 1865
Cận Vô Trần dường như đã phát hiện ra suy nghĩ của Cận Lãnh Hàn, mỉm cười nhàn nhạt.
“Chuyện này…”.
Cận Lãnh Hàn không biết trả lời thế nào, trong lúc ông ta do dự, Cận Vô Trần bỗng bật cười.
Ông ta nắm một tay lại, mặt biển phía sau Harbour Villa giống như bị búa lớn nện xuống, cuộn lên lớp sóng cực lớn.
Con sóng cuồn cuộn tạo thành một bước tường nước sừng sững giữa trời, cao mấy chục trượng, kéo dài ba trăm mét trên mặt biển.
Nếu bức tường nước khống lồ đổ sụp xuống thì chắc chắn là biển gầm sóng cuộn, nuốt chửng vô số sinh linh và kiến trúc phòng ốc.
Thủ đoạn như vậy, giở tay nhấc chân giống như thiên tai giáng xuống, đúng là như thần như ma!
“Vương cấp cũng chia ra mạnh yếu, dưới vương cấp chín sao, bất cứ vương cấp nào cũng chỉ là sâu kiến!”.
Một câu nói của Cận Vô Trần đã trấn áp Cận Lãnh Hàn và Vi Lạc hoàn toàn.
Hai người im lặng trong chốc lát, sau đó khom người sát đất.
“Tuân lệnh ông tổ!”.
Ngày hôm nay, Diệp Thiên mặc áo thường ngày, ngồi ăn cơm ở nhà ăn Đại học Cảng Đảo.
Nhiều nữ sinh viên trang điếm xinh đẹp ở xung quanh đang tò mò
đánh giá thanh niên nho nhã đeo kính này.
Một làn gió thơm lừng thổi qua, Diệp Thiên hơi ngẩng đầu lên, hoa khôi trường Đại học Tử Kinh Hoa, hoa hậu tương lai của Cảng Đảo Nhậm Uyển Doanh đến đứng bên cạnh, trong tay còn cầm hai bình nước uống.
“Tôi biết ngay anh ở đây mà!”.
Nhậm Uyển Doanh cười ngọt ngào, dứt khoát ngồi xuống đối diện Diệp Thiên.
“Tìm tôi có việc gì?”.
Diệp Thiên uống một ngụm nước canh, vẻ mặt không có biếu cảm gì.
Cậu không hề biết những sinh viên xung quanh đều nhìn cậu bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
“Đây, mời anh uống nước!”.
Nhậm Uyển Doanh đưa một bình hồng trà lạnh đến trước mặt Diệp Thiên, ánh mắt mong đợi.
“Không cần đâu!”, Diệp Thiên không nghĩ ngợi gì, lập tức từ chối: “Tôi có canh rồi!”.
Cậu hoàn toàn không muốn nhận ý tốt của Nhậm Uyển Doanh.
Nhậm Uyển Doanh nhíu mày, sau đó trước ánh mắt kinh hãi của mọi người trong nhà ăn, cô ta bưng chén canh trước mặt Diệp Thiên lên, uống hết một hơi, không hề để tâm lúc nãy Diệp Thiên vừa mới uống xong.
“ực, bây giờ hết rồi, có thể uống thức uống tôi đưa rồi chứ?”.
Cô ta đặt chén xuống, nhìn Diệp Thiên với ánh mắt quật cường.
Diệp Thiên bóp sống mũi, trong lòng vô cùng bất đắc dĩ, chỉ đành thở dài một tiếng: “Cô Nhậm, cô đang làm gì vậy?”.
“Cô Nhậm? Lẽ nào anh không gọi tôi là Uyển Doanh được sao? Chúng ta không phải bạn bè à?”.
Trên mặt Nhậm Uyển Doanh thoáng qua vẻ thất vọng, buồn bã nói.