Cao Thủ Tu Chân


Chương 1866
“Uyển Doanh? Cô Nhậm, tôi nghĩ chúng ta không thân thiết đến vậy.

Cô là bạn của cậu Phó, tôi cũng là bạn của cậu Phó, vậy nên chúng ta quen biết nhau, nhưng quan hệ của chúng ta chắc chưa đến mức là bạn bè nhỉ?”.
Diệp Thiên lạnh nhạt đáp: “Hơn nữa, tôi chỉ là một sinh viên nghèo từ Hoa Hạ đến, sống qua ngày nhờ lương làm thuê và tiền học bổng, còn cô Nhậm là hoa hậu Cảng Đảo tương lai, hoa khôi trường Đại học Tử Kinh Hoa.

Nhìn thế nào thì khoảng cách thân phận giữa chúng ta cũng không nên trở thành bạn bè nhỉ?”.
“Cô không thấy những nam sinh ở xung quanh đều có vẻ mặt muốn giết chết tôi hay sao? Tôi chỉ muốn yên tĩnh học tập, làm thuê.

Sự tiếp cận của cô mang đến quá nhiều phiền phức cho tôi!”.
“Phiền phức?”, Nhậm Uyển Doanh cắn môi, vẻ mặt uất ức: “Tôi là một đứa con gái, anh là một người đàn ông, tôi còn không sợ ánh mắt của người khác thì anh sợ cái gì?”.
“Tôi thích đi theo anh, ở bên cạnh anh, có gì sai sao?”.
Diệp Thiên lắc đầu, đặt khay thức ăn xuống.
“Cô Nhậm, với danh tiếng và thân phận của cô, cô phải tìm một cậu ấm nhà giàu giống như cậu Phó ấy.

Sau này người đó có thể cho cô hạnh phúc, cho cô sống cuộc sống có chồng giàu sang!”.
“Cô nhìn tôi đi, đi làm thuê ở quán bar lương một tháng ba nghìn sáu tệ.

Tháng này còn bị trừ mất một nửa, chỉ còn một nghìn tám, mỗi ngày chỉ có thế ăn uống đơn giản ở nhà ăn.

Cô nghĩ rằng đi theo tôi sẽ có tương lai sao?”.
Mặc dù trong mắt Nhậm Uyển Doanh đẫ ngân ngấn nước, nhưng vẻ mặt cô ta vẫn vô cùng kiên cường.
“Ai nói với anh tôi muốn gả vào nhà giàu có? Cái tôi theo đuổi là người mà bản thân mình thích, là tình yêu mà mình quý trọng.

Tôi thích con người anh, không liên quan đến thân phận hay gia đình gì cả!”.
“Bảo tôi đi theo anh ăn com mắm canh cà, tôi cũng vui lòng.

Đi theo người khác, cho dù có suốt ngày đi xe sang du thuyền, tôi cũng không thấy vui!”.
“Diệp Thiên, hôm nay ở nhà ăn này, ngay trước mặt nhiều người, tôi có thế nói thẳng với anh, Nhậm Uyển Doanh tôi thích anh, vô cùng vô cùng thích anh!”.
Nhậm Uyển Doanh nói xong, gương mặt đỏ bừng, nhưng vẫn dũng cảm nhìn thẳng vào Diệp Thiên, không hề quan tâm khuôn miệng của những người xung quanh đã há to thành hình chữ 0.
Cô ta không thế tưởng tượng, mình lại tỏ tình với một người con trai chỉ mới quen biết hơn hai ngày, đã vậy còn cam tâm tình nguyện, thậm chí có chút trộm mừng.
Diệp Thiên bất đắc dĩ gãi đầu, cuối cùng chỉ đành thở dài, quăng ra đòn cuối cùng của mình.
“Cô Nhậm, không giấu gì cô, tôi đã có bạn gái rồi.

Hơn nữa, bên cạnh tôi cũng có rất nhiều cô gái có quan hệ không rõ ràng với tôi”.
Dù là cô gái kiên trung đến đâu, nghe người mình thích thừa nhận bản thân là kẻ đào hoa cũng sẽ có suy nghĩ khác.

Đối với một cô gái chí mới quen biết cậu hơn hai ngày như Nhậm Uyển Doanh, cậu cũng hi vọng cô ta có thể biết khó mà lui.
Trong cuộc sống của cậu, quả thật có nhiều cô gái dây dưa không rõ với cậu.

Nhưng những cô gái này đều quen biết cậu trong thời gian rất dài, trải qua nhiều chuyện, nên cậu mới bằng lòng dốc sức vì bọn họ.
Nhậm Uyển Doanh chỉ mới quen biết cậu được hai ngày.

Nếu không phải vì Ngụy Tử Phó, bọn họ thậm chí sẽ không quen biết nhau.

Diệp Thiên không định để Nhậm Uyển Doanh bước vào cuộc đời cậu.
Nhậm Uyển Doanh chớp mắt, bỗng dưng đứng dậy, trông như tức giận bỏ đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui