Chương 1867
Nhưng lúc cô ta đi ngang qua Diệp Thiên thì bỗng cúi thấp người nghiêng đầu, hôn lên môi Diệp Thiên như chuồn chuồn lướt nước.
Một cái hôn kết thúc, cô ta ngẩng đầu ưỡn ngực, đi về phía cửa nhà ăn.
Nhà ăn vẫn còn vang vọng giọng nói to rõ của cô ta.
“Diệp Thiên, dù anh có nói gì, tôi cũng sẽ không từ bỏ đâu!”.
“Nhậm Uyển Doanh tôi muốn ở bên anh mãi, dù anh có bực bội thế nào, tôi cũng sẽ quấn chặt lấy anh!”.
Diệp Thiên hơi sững sờ, nhất thời không biết làm sao.
Trong lúc đó, một bóng người đứng sững ở một lối vào khác của nhà ăn, chính là Ngụy Tử Phó.
Ngụy Tử Phó sững sờ đứng ở cửa nhà ăn, vừa rồi cậu ta rõ ràng đã nhìn thấy cảnh Nhậm Uyển Doanh hôn Diệp Thiên.
Lúc này cậu ta liền cảm thấy não mình có chút không thông, không thể suy nghĩ được gì cả, mọi thứ đều hoàn toàn trống rỗng.
Do dự hồi lâu, Ngụy Tử Phó đột nhiên quay người lại, ánh mắt trở nên lạnh lùng rồi sải bước rời khỏi nhà ăn.
Trên đường đến trường Đại học Tử Kinh Hoa, cậu ta liền gọi điện thoại.
“Nhiếp Vân Hồ, là tôi!”
“Chúng ta đã hẹn tối mai ở võ đài quyền anh ngầm, nhưng tôi muốn đấu luôn vào tối hôm nay, ai không tới kẻ đó
là đồ hèn!”
Cậu ta lập tức cúp điện thoại, lửa giận trong mắt vẫn còn hừng hực, sau đó nhanh chóng bước đi.
Diệp Thiên không hề biết vừa rồi Ngụy Tử Phó đã nhìn thấy Nhậm Uyến Doanh hôn mình, cậu vẫn còn đang thắc mắc tại sao hôm nay tên nhóc này lại không đến tìm.
Nhưng cậu cũng rất vui vì được rảnh, ăn trưa xong Diệp Thiên liền đi đến thư viện, cậu biết mảnh vải mình gửi đến nhà họ Cận hôm qua ông tổ của nhà họ Cận vẫn chưa nhận được.
Nếu ông tổ nhà họ Cận vẫn cố chấp muốn ra tay với nhà họ Ngụy, vậy thì cậu phải chọn một bên, một khi một trong hai bên ra tay thì cuộc sống của cậu ở Cảng Đảo sẽ coi như xong, cuộc sống bình yên thư thái như thế này cũng
chẳng còn được bao lâu nữa.
Vậy nên cậu rất tận hưởng khoảng thời gian ngắn ngủi tươi đẹp này, như một lời tạm biệt cuối cùng khi đến đây.
“Haiz!”
Diệp Thiên vừa chọn một cuốn sách của Freud, ngay khi định ngồi xuống, bỗng một khuôn mặt xinh đẹp xuất hiện bên cạnh cậu.
“Sao lại là cô nữa!”
Diệp Thiên khẽ cau mày, cậu thật sự cạn lời với cô gái bướng bỉnh này, xem ra mình đi đâu cô ta cũng tìm được, lại con đúng nơi đúng chỗ.
“Không phải tôi đã nói rồi sao, tôi muốn dính lấy anh đấy? Cho dù anh có thái độ thế nào với tôi thì tôi cũng chỉ muốn ở bên cạnh anh thôi!”
Nhậm Uyển Doanh nở nụ cười ngọt ngào rồi ngồi xuống cạnh Diệp Thiên, trên tay còn cầm cuốn tiếu thuyết ngôn tình, ép chặt vào cánh tay Diệp Thiên.
Chỗ hai người ngồi vốn dĩ đã rất hẻo lánh, không có mấy người, Diệp Thiên thích những nơi yên tĩnh như thế này, nhưng bởi vì sự xuất hiện của Nhậm Uyển Doanh đã làm cho mọi người xung quanh nháo nhào, bọn họ giả vờ đọc sách nhưng thực ra lại lén nhìn trộm hoa khôi của Đại học Tử Kinh Hoa.
“Tôi nói này cô Nhậm, cô có chắc là muốn làm chuyện mờ ám như vậy với tôi ở một nơi ‘thiêng liêng’ như thư viện không?”