Chương 1871
Anh ta liếc nhìn Nhậm Uyển Doanh ở phía sau Diệp Thiên và nhếch miệng cười: “Uyển Doanh, nhìn thấy chưa?
Ngụy Tử Phó chỉ là một kẻ hèn nhát, sao có thể so sánh với tôi được, người em cần tìm là tôi!”
Anh ta nói xong thì siết một tay, định bổ về đầu của Ngụy Tử Phó, đúng lúc này Diệp Thiên lại tiến gần hơn tới võ đài.
“Xin lỗi cậu, khi thi đấu, nghiêm cấm người khác ngoài nhân viên tiếp cận vùng võ đài!”
Một người đàn ông cao tầm mét chín, cơ thịt săn chắc với ánh mắt đanh thép chặn trước mặt Diệp Thiên, không cho cậu đi.
“Cút!”
Diệp Thiên không nói nhiều, chỉ đưa một tay ra túm lấy cổ áo của người đàn ông kia.
Người đàn ông kinh ngạc, Diệp Thiên nhấc bổng người này lên, ném qua một bên khiến hắn ngã rầm xuống khán đài ở gần đó và bất tỉnh nhân sự.
Hội trường xôn xao, người đàn ông đó là quyền vương của thế giới ngầm, có thể nói là người đánh giỏi nhất, vậy mà bị một người thanh niên dùng một tay ném ra xa hàng mét, đúng là không thể tin được.
Nhiếp Vân Hồ cũng khựng người.
Nỗi sợ hãi trỗi dậy, khi anh ta ý thức được rằng mình đang ở trong võ đài thì mới cảm thấy thoải mái hon chút.
“Nhóc, cậu từng cuồng ngạo quá, tôi ỏ trong võ đài, cậu có giỏi thì trèo vào đây.
Ánh mắt Diệp Thiên trỏ nên lạnh lùng giống như không hề nghe thấy lời nói của Nhiếp Vân Hồ.
Cậu chộp tay túm lấy lưới sắt của võ đài và kéo về sau.
Võ đài kiên cố bị cậu kéo rách tạo thành một cái hốc to đùng và cậu lúc này đã đứng trong võ đài.
“Cái gì?”
Nhiếp Vân Hồ còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy hoa mắt, một bàn tay siết chặt yết hầu của anh ta và nhấc bổng anh ta lên khỏi mặt đất.
“Anh thấy mình đánh nổi không?”
Ánh mắt Diệp Thiên sâu thẳm như tới từ địa ngục, không chút tình cảm.
Nhiếp Vân Hồ muốn giãy giụa nhưng chỉ cảm thấy toàn thân như bị rút cạn sức lực và hình ảnh Diệp Thiên trước mặt trở nên méo mó.
Ngụy Tử Phó nằm sạp ra đất, Uông Lạc Đan lúc này đã lao về phía cậu ta.
Ngụy Tử Phó cố gắng gượng đầu thì nhìn thấy bóng hình quen thuộc của Diệp Thiên.
Cậu ta kinh hãi.
“Tại sao…Tại sao vẫn là anh vậy?”
Đôi mắt cậu ta ánh lên vẻ bất lực và tự chế nhạo.
Người con gái mà cậu ta thích không hề thích cậu ta, vào lúc nguy hiểm nhất thì người cứu cậu ta lại chính là tình địch.
Nhiếp Vân Hồ bỗng rơi vào bóng tối, khi anh ta sắp mất đi ý thức thì bỗng có hai giọng nói vang lên bên cạnh Diệp Thiên.
“Bỏ xuống!”
Ánh mắt Nam Liệt rực lửa, Nhiếp Vân Hồ là con nuôi của Triệu Lạc Sơn, chính vì lời thỉnh cầu của anh ta mà bọn họ mới tới quán bar tìm Diệp Thiên.
Dù ông tổ nhà họ Cận đã từng cảnh cáo là không được gây sự với Diệp Thiên nữa nhưng lúc này Diệp Thiên đang uy hiếp tới tính mạng của Nhiếp Vân Hồ thì anh ta không thể nào mặc kệ được.
“Nhóc, anh ta là người của thương hội Cận Môn, nếu cậu dám ra tay thì tôi sẽ giết cậu ngay lập tức!”