Chương 1886
Con rồng lửa từ dưới lao lên, vô số tia lửa bắn ra và lao thẳng về phía thủ ấn.
“Ầm!”
Phệ Thiên Long Diệm có vẻ như là bất diệt, vạn vật đều có thể bị nó đốt.
Trong nháy mắt, thủ ấn kia bị con rồng lửa xâm nhập và bị thu nhỏ còn có một nửa.
Thế nhưng thủ ấn không hề bị phá vỡ, từng đường phù văn từ hai tay của Cận Vô Trần được tạo ra, không ngừng gia trì cho thủ ấn khiến cho Phệ Thiên Long Diệm không thể xâm nhập được thêm nữa.
Từ đầu tới cuối, thủ ấn giống như bức tường thành ngăn phía trước ông ta.
“Ầm!’
Tiếng nổ nặng nề vang lên, thủ ấn và quyền lửa cùng tản ra, mặt biển dâng trao.
Cận Vô Trần khẽ dao động đôi mắt.
Ban đầu động tác của Diệp Thiên còn hơi gượng nhưng lúc này ông ta đã có thể cảm nhận được sức mạnh thâm sâu khó lường, càng lúc càng mạnh của cậu.
Cảm nhận được sức bật của Diệp Thiên, sát ý trong mắt ông ta càng lúc càng mãnh liệt hơn.
Diệp Thiên còn trẻ như vậy mà đã có sức mạnh đáng sợ như thế.
Nếu như cho cậu ta tầm mười năm nữa thì không biết là sẽ đạt tới cảnh giới nào?
Sự uy hiếp khủng khiếp như vậy, ông ta nhất định phải giết, trong cuộc chiến vương cấp, chỉ có ông ta là số một!
“Keng!”
Tiếng kiếm vang khắp không gian.
Trong tay Cận Vô Trần, một thanh kiếm hiện ra, sau đó tạo thành một cây kiếm dài.
Mọi người đều biết nhà họ Cận dùng võ đạo trấn nhiếp cảng Đảo.
Trong lịch sử, nhà họ Cận từng xuất hiện không ít cao thủ, nhưng ông tổ của nhà họ Cận là người độc nhất vô nhị vì thứ mà ông ta mạnh nhất không chỉ có võ đạo và pháp thuật mà còn có cả kiếm đạo.
“Thanh kiếm này tên là Hàm Quang, hôm nay tôi sẽ dùng nó để giết cậu!”
“Kiếm này tên là Hàm Quang! Hôm nay, tôi sẽ dùng nó chém cậu!”
Cận Vô Trần cầm trường kiếm trong tay, dưới ánh nắng rọi xuống, thanh kiếm cổ trong tay ông ta như bị giấu đi, không thể nhìn thấy, tựa như chỉ có chuôi kiếm mà không có lưỡi kiếm.
Sự lạnh lẽo thế hiện từ trong đó lại thể hiện đây là một thần khí vô cùng bén nhọn, chém sắt như chém bùn!
“Đó là, kiếm Hàm Quang?”
Ánh mắt Ngụy Phó sâu xa, miệng kinh ngạc hô lên.
Mặc dù ông ta cách rất xa hai người Diệp Thiên và Cận Vô Trần, nhưng với thị lực cao thủ chí tôn võ thuật của ông ta thì vẫn có thế nhìn thấy rõ ràng, thanh kiếm này biến mất dưới ánh mặt trời, lưỡi kiếm trong suốt, tựa như không hề tồn tại, giống hệ như kiếm Hàm Quang được ghi chép trong sách cổ.
“Ông nội, cái gì là kiếm Hàm Quang?”
Ngụy Tử Phó tuy không phải võ giả, nhưng cũng biết ít nhiều, cũng có chút tò mò về kiếm Hàm Quang.
Ngụy Phó chưa trả lời, trong lòng lại đang nhớ lại ghi chép trong sách cổ ông ta đã từng thấy.
Tọa vong hàm quang, nhìn thì không thể thấy, chuyển động thì không thể tiếp xúc gì, mờ mịt vô biên, xuyên qua mà không có cảm giác!
Đây chính là bản sắc của kiếm Hàm Quang, chính là kiếm vô hình trong truyền thuyết, là kiếm cất giấu bởi “Khổng Chu” thời cổ đại, tương truyền thời kỳ Tân Thủy Hoàng,