Chương 1934
Với tu vi hiện tại của ông ta e là không thể sánh được với một ngón tay của ông lão, huống gì nói đến việc tìm vợ mình về?
Ông ta muốn đạt đến cảnh giới tu vi của ông lão bí ấn e là phải mất mấy chục đến trăm năm, đến lúc đó đã cảnh còn người mất, chưa chắc đã biết được Thi Tú Vân đang ở nơi đâu.
‘Hừ!
Nghe Diệp Vân Long nói thế, Diệp Thiên cười khinh bỉ.
“Diệp Vân Long, những việc ông không làm được không có nghĩa là tôi không làm được”.
“Lúc đầu ông phế kinh mạch võ thuật của tôi, vứt bỏ tôi ở núi hoang, tôi đã từng nói sau này tôi sẽ đứng ở nơi cao hơn bất kỳ ai trong nhà họ Diệp, lúc đó ông cũng chỉ xem tôi như trò cười không phải sao? Nhưng bây giờ thế nào?”
Diệp Vân Long nghẹn họng, không khỏi nhớ đến cái đêm mưa to gió lớn đó, đứa trẻ chỉ mới mười tuổi đã thề một cách quyết tuyệt với ông ta.
Không thể phủ nhận lúc đó ông ta không để tâm đến điều này, nhưng hơn chín năm đã trôi qua, Diệp Thiên đã trở thành một cây cổ thụ cao lớn, không chỉ đuổi kịp ông ta mà còn vượt hơn ông ta rất nhiều.
“Bản lĩnh mà tôi có vượt xa hơn những gì ông nghĩ, thế giới nhỏ có mạnh đi chăng nữa thì thế nào? Diệp Thiên tôi muốn dẫn người đi thì không ai có thể ngăn cản, dù là thiên binh vạn mã, tôi cũng không tha”.
Hai mắt Diệp Thiên sáng ngời, nói tiếp: “Nói cho tôi biết lối vào của thế giới nhỏ nằm ở đâu”.
Diệp Vân Long biết Diệp Thiên đã nhất quyết muốn đi nhưng ông ta vẫn bất lực lắc đầu.
“Bố cũng từng hỏi mẹ con về lối vào của thế giới nhỏ, nhưng cô ấy sợ sau khi bố biết sẽ thô lỗ xông vào đó nên chưa từng nói với bố, giới thế tục cũng rất ít người biết lối vào của thế giới nhỏ”.
“Ồ?”
Ánh mắt Diệp Thiên hơi tối lại, cậu có thể nhìn ra Diệp Vân Long không nói dối, nói như thế tin tức có thể thu thập được về thế giới nhỏ là cực kỳ ít.
“À phải rồi!”
Ánh mắt cậu hơi động, bỗng nhớ đến một người, Yến Khinh Vũ.
“Cô ta đến từ thế giới nhỏ dĩ nhiên sẽ biết lối vào của nơi đó, hơn nữa cô ta xuất thân trong đó chắc chắn có giấy chứng minh trong thế giới nhỏ.
Nếu cô ta đồng ý dẫn mình vào thế giới nhỏ thì có thể giảm được rất nhiều phiền phức”.
Diệp Thiên thầm tính toán, mặc dù cậu không hề sợ gì nhưng không phải là một tên thô lỗ không có đầu óc, cậu muốn làm được những việc mình muốn làm trong thời gian ngắn nhất và hiệu quả nhất.
Chuyến đến thế giới nhỏ này có thể bớt đi thù địch thì cậu có thể tìm được Thi Tú Vân trong thời gian nhanh hơn.
Nghĩ đến đây cậu lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Hoa Lộng Ảnh.
“Tiểu Ảnh, lúc trước tôi từng bảo một người phụ nữ truyền lời của tôi lại cho cô, cô biết tung tích của cô ta không?”
Giọng Hoa Lộng Ảnh vang lên từ đầu bên kia: “Người anh nói là cô gái tên Yến Khinh Vũ à?”
“Một tháng trước cô ta đến tìm tôi rồi nói với tôi anh sắp biến mất một thời gian, muốn tịnh tâm tu luyện, sau đó tôi không gặp cô ta lần nào nữa”.
Nghe Hoa Lộng Ảnh đáp, Diệp Thiên cảm thấy hơi hối hận, sớm biết như vậy lúc đầu anh nên xin cách liên lạc với Yến Khinh Vũ, ít nhất cũng có thể biết được đi đâu tìm cô ta.