Chương 1948
‘Hừ!
Đối diện với lời chất vấn của Võ Đằng Nguyên, cậu chỉ nhếch miệng cười lạnh lùng: “Tôi không chỉ giết chết cô ta mà còn muốn tiêu hủy cả gia tộc Võ Đằng các người nữa!”
“Ngông cuồng!”, Võ Đằng Nguyên còn chưa lên tiếng thì một vị trưởng lão đứng bên cạnh đã gầm lên.
ông ta vung tay về phía Diệp Thiên, chưởng ấn khiến cho dòng khí lưu co lại và trực tiếp áp về phía cậu.
Diệp Thiên chắp tay sau lưng, chẳng buồn làm gì, chưởng ấn mà chưởng lão kia phát ra bỗng hóa thành vụn sáng, bản thân ông ta thì giống như bị sét đanh, máu chảy ra từ mắt mũi miệng và đổ rầm ra đất, tắt thở.
Một vị trưởng lão đã bị mất mạng như thế, những người khác thậm chí còn không biết xảy ra chuyện gì, ai cũng sợ hãi bất an, đến cả Võ Đằng Nguyên cũng cảm thấy kinh ngạc.
Ông ta đường đường là một vương cấp tám sao mà không biết Diệp Thiên ra tay kiểu gì, chỉ cảm nhận thấy một luồng sức mạnh vô hình bao vây lấy bọn họ.
“Các hạ là ai? Tại sao lại muốn làm kẻ địch với gia tộc Võ Đằng chúng tôi?”
Ông ta biết Diệp Thiên không hề đơn giản, đành phải đè nén cơn tức giận trước đó.
Một kẻ địch như thế này, ông ta phải đối phó một cách cẩn thận.
“Tôi là ai, ông không xứng để hỏi!”
Diệp Thiên với ánh mắt lạnh lùng đưa một tay ra, năm ngón tay xoay tròn, một luồng sức mạnh khó có thế miêu tả lập tức bao gọn lấy mười ba người kia và dần thu nhỏ lại.
“Đây là lực tinh thần sao?”
Võ Đằng Nguyên vô cùng kinh ngạc, ông ta thật sự không ngờ, khi ông ta còn sống lại gặp một loại lực tinh thần khủng khiếp tới mức này.
Cho dù có là thần Gaya dùng linh hồn thể xuất hiện và dùng hình thái của linh hồn thể để tu
luyện hàng trăm năm thì cũng chưa chắc có thể sở hữu được sức mạnh khủng khiếp như thế này.
“Giao cô gái Hoa Hạ mà các người đã bắt ra, tôi có thế sẽ tha mạng cho những người già trẻ con khác, và tôi cũng chỉ cho các người một cơ hội duy nhất mà thôi!”
Diệp Thiên cong năm ngón tay, sau đó chặp lại.
Lực tinh thần khủng khiếp của cậu sẽ bóp nát mười ba người kia.
“Hóa ra là tới tìm cô ta.”
Võ Đằng Nguyên lầm bấm.
ông ta tưởng một minh tinh của Hoa Hạ thì có thể tùy ý xử trí, dù có bất kỳ hậu quả như thế nào thì bọn họ cũng ganh vác được, nhưng thật không ngờ đằng sau Cố Giai Lệ lại là một nhân vật khủng khiếp như thế này.
ông ta còn chưa kịp đáp lại thì Diệp Thiên đã quay người nhìn về phía tượng thần trước đó đã dung nạp linh thể của thần Gaya.
“Là tên này à?”
Diệp Thiên đanh mắt, đôi mắt bỗng lóe lên, một luồng sáng phóng ra.
Tượng đồng quỷ thần rắn chắc lập tức vỡ vụn, lúc này ở cách đó hàng nghìn kilomet, thần Gaya đang tĩnh tâm bỗng mở mắt.
“Ai dám hủy tượng thần của ta?”
“Ai dám phá hủy tượng thần của tôi?”
Đôi mắt thần Gaya ánh lên sát ý, trong hàng trăm năm qua cô ta đã dùng hình thái của thể linh hồn dung nạp vào trong tượng thần nên mới có được một nơi trú ngự.
Mặc dù linh hồn của cô ta mượn thân xác của Cố Giai Lệ để có thể thoát ra khỏi tượng thần nhưng giữa cô ta và tượng thần vẫn có sự liên kết linh hồn mật thiết.
Tượng thần có gặp vấn đề gì thì cô ta đều có thể cảm nhận được.
Cô ta đang ngồi thiền bên bờ biển bỗng đứng dậy, đôi mắt màu lam lạnh giá hằm hằm sát khí.
“Tôi thật sự muốn xem xem, kẻ nào to gan dám khiếu khích tôi!”
Cô ta kiễng chân, mặt biến hõm xuống và cô ta lao như một quả bom vào mây xanh hướng về phía điện thần.
“Rốt cuộc cậu là ai? Cậu có biết cậu đang làm gì không?”