Chương 2055
“Cho dù Hứa Bác Thuần là cậu ấm đào hoa, thói xấu đầy mình.
Hay kể cả anh ta có là kẻ bại liệt thì tôi cũng chỉ có thể lấy anh ta.
Chỉ có như vậy thì họ Lâm nhà tôi mới có thể vững chân trong các gia tộc đứng đầu Kim Lăng”.
Diệp Thiên quay đi, nhìn về phía biển viện bảo tàng Louvre nằm không xa ớ phía trước, nhẹ nhàng nói: “Những lời tôi nói với cô, vẫn luôn có hiệu lực!”
Lâm Hiểu Nguyễn biết Diệp Thiên đang ý chỉ đến việc giúp cô giải quyết hôn ước này.
Lần này, cô không hề trách Diệp Thiên “chém gió” nữa, chỉ nở nụ cười ngọt ngào với cậu.
“Được, tôi ghim trong lòng rồi, cảm ơn cậu, Diệp Thiên!”
Tuy mới chỉ gặp Diệp Thiên lần thứ hai, thời gian ở cạnh nhau cộng lại cũng chưa quá nửa ngày nhưng cô ta lại cảm thấy mình như đã quen biết cậu từ rất lâu.
Bất cứ chuyện gì cô cũng muốn chia sẻ với Diệp Thiên.
Đến trước cửa viện bảo tàng Louvre, cô ta bước lên trước, đột nhiên vòng qua ôm lấy tay của Diệp Thiên.
“Diệp Thiên, đến tận giờ, tôi chưa từng chính thức quen người bạn trai nào.
Lần này gặp cậu ở nơi xa lạ này, tôi cảm thấy đây chính là duyên phận!”
“Tôi muốn xin cậu một việc, thời gian ớ Ba Thành này, cậu hãy làm bạn trai tôi nhé, để tôi có thế được trải nghiệm cảm giác yêu đương, như vậy có được không?”
Cô ta hơi đỏ mặt, nhìn về phía Diệp Thiên, vừa ngượng ngùng vừa khao khát.
Tuy cô ta không phải nữ thần băng giá cao ngạo nhưng từ trước đến nay cô ta luôn giữ khoảng cách với đàn ông.
Nếp dạy dỗ tốt đẹp trong nhà đã khiến cô ta gần như chưa từng gần gũi với người đàn ông nào, chưa từng yêu đương ai lấy một lần.
Bây giờ cô ta đã đính hôn với người khác nhưng lại với cậu ấm nhà họ hứa mà cô ta chẳng có chút tình cảm nào.
Cô ta không cam tâm, cô ta luôn cảm thấy đời mình như thiếu đi điều gì đó.
Lần này đến Ba Thành chơi cũng coi như là lần cuối cùng cô ta được buông thả bản thân trước khi kết hôn.
Đợi đến khi trở về Kim Lăng, cô lập tức phải hoàn thành hôn lễ với Hứa Bác Thuần, sau đó cả đời này của cô ta sẽ bị trói trong lồng.
Diệp Thiên được coi như là một trong số ít những người cho cô ta cảm giác khác giới một cách tự nhiên.
Bất luận là tướng mạo hay cách nói chuyện đều rất được.
Cô ta rất muốn trước khi kết hôn được có cơ hội trải nghiệm ở bên người khác giới.
“Bạn trai?”
Diệp Thiên tỏ vẻ kỳ quái, muốn từ chối nhưng nhìn thấy sự thất vọng ở đáy mắt Lâm Hiểu Nguyễn cậu lại đành nuốt lời định nói ra vào trong.
“Được, nhưng tôi chỉ có thể làm bạn trai của cô trong một ngày.
Đến trưa mai thì cô và tôi vẫn là bạn bè!”
Lâm Hiểu Nguyễn lập tức gật đầu: “Tốt quá, tôi biết yêu cầu này rất quá đáng nhưng tôi vẫn rất cảm ơn cậu Diệp Thiên ạ!”
“Cậu không cần phải có tâm lý gánh nặng gì đâu, nếu như Hứa Bác Thuần tìm đến cậu thì tôi sẽ xử lý anh ta.
Cậu yên tâm!”
Diệp Thiên lắc đầu cười, khỏi phải nói, tên Hứa Bác Thuần kia đã bao giờ được cậu để tâm đến đâu.
“Vậy bạn trai ơi, bây giờ chúng mình đi tham quan cung Louvre nhé!”
Lâm Hiểu Nguyễn cười hí hửng, ngay lập tức nhập vai.
Cô ta nũng nịu kéo Diệp Thiên vào trong cung Louvre.
Cả một buổi chiều Diệp Thiên cùng Lâm Hiểu Nguyễn đi khắp mọi ngóc ngách của Louvre.
Đi vào trong, Lâm Hiếu Nguyễn như một đứa trẻ đầy tò mò với các loại thực vật quý hiếm, các loại điêu khắc lịch sử, cô ta cứ hỏi hết cái này đến cái kia.