Chương 2128
Bà Tê nhìn thấy cảnh tượng đó thì cười với vẻ xin lỗi: “Tiểu Thiên, đừng trách chú Tê, giờ cổ phiếu của tập đoàn Tê Phong đang giảm sút, bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ, ông ấy vì tập đoàn Tê Phong với cái nhà nay nên đã mấy đêm không chợp mắt nổi rồi!”
“Ông ấy chỉ là muốn bảo vệ thương hiệu mà mình đã tạo ra, bảo vệ gia đình này thôi”
Diệp Thiên gật đầu: “Cô yên tâm, cháu hiểu ạ!”
“Đàn ông đầu đội trời, chân đạp đất đương nhiên là vì sự nghiệp và gia đình, cách làm của chú Tê khiến cháu rất ngưỡng mộ!”
Bà Tê thấy Diệp Thiên không hề tức giận thì yên tâm.
Mới có mấy chục giây mà đã có tiếng bước chân vội vãi từ trên lầu vọng xuống.
Một bóng hình lao như bay vào thẳng phòng khách.
Đó chính là Tê Văn Long.
Thấy Diệp Thiên đang ngồi ghế sô pha, Tê Văn Long vui lắm bèn bước tới.
“Đại ca!
Câu ta dang hai tay định ôm lấy Diệp Thiên.
“Thôi, tôi không làm trò đó với cậu đâu!”
Diệp Thiên cười và mắng Văn Long rồi đẩy cậu ta ra với vẻ hiền hòa.
Tính ra từ sau khi trở về từ Trung Đông, hai người họ đã không gặp nhau mấy tháng rồi.
Cậu vẫn nhớ rõ, khi đó cậu đắc tội với Khương Minh, Tê Văn Long đã đứng về phía cậu đầy nghĩa khí.
Cũng chính vì tình cảm đó mà cậu sẽ ghi nhớ người anh em này cả đời, không phân cao thấp.
Bất luận là vẻ ngoài xấu đẹp thì đó đều là tình cảm.
Đôi mắt Tê Văn Long cũng ánh lên vẻ phức tạp.
Trước đó, khi lần đầu tiên gặp Diệp Thiên trong ký túc xá, nói thật là cậu không phải ghét Diệp Thiên nhưng cũng không thích nhiều.
Vì Diệp Thiên trông kiếu hơi làm quá, nhắc tới mười hoa khôi mà còn tỏ ra khinh thường và thản nhiên nên khiến cậu ta cho rằng Diệp Thiên đang làm bộ cool ngầu.
Sau đó, cậu ta vì muốn giúp một trong số những hoa khôi của trường là Lâm Ngữ Băng nên đã bị Khương Minh sỉ nhục trước mặt đám đông.
Vương Triều Hải và Lý Phong đều đứng ra, duy chỉ có Diệp Thiên là ngồi im bất động khiến cậu ta càng cảm thấy Diệp Thiên chỉ là một kẻ tiểu nhân nhát gan, không đáng đế kết giao.
Nhưng sau đó, Diệp Thiên với những lần thể hiện liên tiếp đã khiến cho mọi sự nghi ngờ, không vui của cậu ta lần lượt bị đập tan.
Trên con đường bên ngoài đại học Thủ Đô, một mình Diệp Thiên đấu với một trăm người, giải vây cho bọn họ.
Hoa Lộng Ảnh – hoa khôi số một của trường cũng với Tiếu Văn Nguyệt – hoa khôi top năm cũng đều hướng về Diệp Thiên.
Diệp Tinh-thiên kiều hàng đầu của thủ đô cũng gọi Diệp Thiên là anh, người tạo ra Khương Minh là Khương Long Hoa cũng phải kiêng dè Diệp Thiên vài phần.
Sau đó, mấy người đi du lịch ở thành Yellen, cũng vào ngày đó cậu ta được tận mắt chứng kiến một mình Diệp Thiên chiến đấu với cả một đám người, quét sạch đám người đó.
Tinh cảm anh em của cậu ta và Diệp Thiên không những sâu sắc hơn mà cậu ta còn cảm thấy khâm phục sức mạnh và tài năng của Diệp Thiên.
Trước đó, cậu ta gọi Diệp Thiên là đại cả vì lịch sự, còn lúc này là vị thật lòng khâm phục.
“Đại ca, tôi nhớ cậu thật đấy.
Mấy lần mơ thấy cậu, tôi mơ thấy bốn anh em chúng ta đi nhậu ở quán bar Thủ Đô!”
Cậu ta ngồi đối diện Diệp Thiên, ánh mắt xao động với vẻ cảm thán.
Diệp Thiên nghe thấy vậy thì bật cười: “Cậu nhóc này, nói gì vậy, làm như sắp sinh li tử biệt tới nơi không bằng.
Người không biết lại tưởng rằng chúng ta lâu lắm rồi không gặp đấy.
Mới chỉ có hơn một tháng thôi mà!”