Chương 2142
Mấy trăm năm trước tố tiên nhà họ Long bước vào thế tục, tung hoành thế giới đưa nhà họ Long đến độ cao ở đỉnh thế giới, lúc đó tố tiên nhà họ Long cũng đã hơn một trăm tuổi.
Còn Diệp Thiên mới hai mươi tuổi đã có thể ngồi ở vị trí khi ấy của tổ tiên nhà họ Long, đạt đến độ cao mà tổ tiên nhà họ Long từng đạt đến, hắn đã không còn biết nên hình dung bằng từ ngữ nào nữa.
Diễn nửa ngày kẻ thù giả tưởng mà hắn tự tạo ra thế mà lại là một sự tồn tại đáng sợ hắn không
thế với đến, một cường giả cái thế có thế sánh ngang với gia chủ nhà họ Long lúc này, sao hắn có thể không ngạc nhiên cho được?
“Diệp Lăng Thiên mạnh thế thật sao?”
Cậu ta ngập ngừng nói, giọng điệu tỏ ra cực kỳ không cam lòng.
“Cậu ta không phải mạnh mà là vương giả chân chính”.
Bác Lâm thở dài nói: “Gia chủ từng nhắc đến cậu ta rất nhiều lần với tôi, nói cậu ta là thiên tài đầu tiên có một không hai trong hàng nghìn năm nay”.
“Hơn nữa…”, bác Lâm trầm giọng nói, giọng còn hơi run.
“Gia chủ cho rằng nếu có người có thế kéo đám người tự xưng là chủ nhân Trái Đất của tiểu thế giới xuống khỏi thần đàn”.
“Thì người đó chắc chắn là Diệp Lăng Thiên”.
“Sh…Ị”
Nghe thế hai chân Long Đạo Huyền mềm nhũn, ngồi phịch xuống sofa.
Kéo đám người của tiếu thế giới đó xuống khỏi thần đàn là chuyện mà người mạnh như gia chủ nhà họ Long cũng không dám nghĩ đến, mà gia chủ nhà họ Long lại nói Diệp Thiên có khả năng kéo đám chủ nhân của tiếu thế giới xuống khỏi thần đàn, lời đánh giá này cao hơn cả trời nữa.
Lúc này cậu ta cuối cùng cũng đã nhận ra chênh lệch giữa mình và Diệp Thiên, đó là cách biệt không gian, hai người hoàn toàn không thuộc cùng một đẳng cấp.
Cậu ta còn đang tự hào vì là người đứng đầu trong bảng xếp hạng kẻ mạnh của Hoa Hạ, mà Diệp Thiên đã ở trên cao nhìn xuống thế giới, là người đứng đầu thế giới, hai cái này nhỏ nhoi như ánh sáng đom đóm.
Những lời này gần như đã làm giảm đi lý tưởng vĩ đại mà Lý Đạo Huyền đã nhắc đến trước đó, cậu ta tựa vào sofa làm bằng da thật, hai mắt ngây ra nhìn trần nhà như mất đi tất cả tinh thần chỉ trong chốc lát.
Bác Lâm thấy dáng vẻ này của Long Đạo Huyền cũng nhíu chặt mày, khẽ thấp giọng quát.
Long Đạo Huyền giật mình, cuối cùng cũng hoàn hồn.
Bác Lâm nhìn hắn, thở dài nói: “Cậu Huyền này, cậu đừng xếp Diệp Lăng Thiên vào đối tượng so sánh nữa, cậu ta là nhân vật ở cấp bậc
yêu nghiệt rồi, cậu không nên xoắn xuýt quá nhiều về cậu ta”.
“Mặc dù Diệp Lăng Thiên mạnh thật nhưng theo thông tin tình báo của gia chủ, biết được cậu ta chưa từng tự xưng là chính nghĩa, cậu ta hầu như không quan tâm đến chuyện bao đồng ngoài chuyện của bản thân”.
“Chỉ cần không chọc vào cậu ta, không đụng vào bạn bè và người thân của cậu ta thì cho dù cậu gây sóng gió lớn ở thế giới như thế nào, cậu ta cũng sẽ không để tâm, cậu đừng lo lắng quá”.
“Nhà họ Long có kế hoạch thống trị thế giới, cậu ta sẽ không trở thành vật cản đường”.
Nghe thế ánh mắt sợ hãi của Long Đạo Huyền lại trờ nên có thần sắc.
“Đúng thế, mình không thế hoảng loạn vì một tên Diệp Lăng Thiên được”.