Chương 2194
“Ông cụ Mộ Dung, ông là nhân vật truyền kỳ của giới võ đạo Hoa Hạ, hôm nay, chúng ta không nói đến chuyện cạnh tranh trong kinh doanh, bất kể là kinh doanh hay chính trị, cứ đấu võ đi!”
Cậu ta vừa dứt lời thì chợt khom người, một người bước ra từ phía sau, đứng trước mặt Mộ Dung Vô Địch.
Người này vừa xuất hiện, ánh mắt Mộ Dung Vô Địch đã vô cùng kinh ngạc.
“Người hầu nhà họ Long, Lâm Đạp Phong?”
“Tay sai nhà họ Long, Lâm Đạp Phong?”
Nhìn thấy khuôn mặt ông lão áo xám, con ngươi Mộ Dung Vô Địch co rụt, cực kỳ ngạc nhiên.
Ông lão áo xám được Long Đạo Huyền gọi là bác Lâm lại không tỏ vẻ gì, chỉ khẽ cười.
Ngược lại Long Đạo Huyền bên cạnh hơi ngạc nhiên: “Lâm Bác, ông mai danh ẩn tích gần nửa thế kỷ rồi, không ngờ thế tục vẫn còn có người biết đến tên ông?”
Lúc này Lâm Bác nhìn Mộ Dung Vô Địch nói: “Mộ Dung Vô Địch không hổ là Mộ Dung Vô Địch, năm đó hai chúng ta chỉ gặp một lần nhưng không ngờ đến giờ cậu vẫn nhớ dáng vẻ và tên của tôi”.
“Lâm Đạp Phong?”, ông ta khẽ nói: “Tôi đã quên cái tên này bao nhiêu năm rồi”.
Anh mắt Mệ Dung Vô Địch hơi đối khê lắc đầu nói: “Tôi càng không ngờ “Từ Điện Kinh Lôi ban đầu từng càn quét Hoa Hạ, đánh bại rất nhiều đối thủ mạnh thế mà lại vào nhà họ Long, còn cam lông làm một tên tay sai”.
Lúc trước tôi còn đoán tay sai nhà họ Long rốt cuộc là người thế nào, tôi không ngờ lại là ông”.
Mộ Dung Thu Đệ đứng phía sau Mộ Dung Vô Địch tỏ ra khó hiểu, cô ta nhìn Mộ Dung Phong nói: “Bố, Lâm Đạp Phong này là ai? Tại sao ông nội lại ngạc nhiên khi thấy ông ta?”
Mộ Dung Phong nhìn Lâm Đạp Phong một lúc lâu, trầm giọng nói: “Lâm Đạp Phong là một cường giả tuyệt thế từng có tiếng ở Hoa Hạ”.
“Bố nghe ông nội con nhắc đến không chỉ một lần, năm đó ông ta từng dùng “Kinh Lôi Chưởng” đánh bại vô số cường giả Hoa Hạ.
Vào những năm xã hội hỗn loạn, càng có không ít những cao thủ nước ngoài nghe danh đến Hoa Hạ khiêu chiến nhưng vẫn thua dưới tay ông ta, có thể gọi ông ta là vô địch thời đại”.
“Đứng trước mặt ông ta dù là Tiểu Phật Tây Lĩnh – người đứng đầu bảng xếp hạng Hoa Hạ vào bốn mươi năm trước, bị Diệp Đế vương giết chết vào một năm trước cũng phải gọi một tiếng tiền bối”.
“Lúc ông ta nổi tiếng, ông nội con vẫn là một thiếu niên yếu ớt, nói ra thì họ còn từng gặp nhau một lần, Lâm Đạp Phong dạy cho ông nội con vài thứ nên ông ấy mới có thành tựu như ngày hôm nay”.
Nghe thế Mộ Dung Thu Đệ trợn to mắt, chỉ cảm thấy thật khó tin.
Năm nay Mộ Dung Vô Địch đã gần tám mươi tuổi, lúc Mộ Dung Vô Địch nhỏ bé không có tiếng nói kia thì phải quay lại hơn sáu mươi năm trước, thế chẳng phải Lâm Đạp Phong này đã là cường giả một đòi vô địch ở Hoa Hạ vào sáu mươi năm trước sao?
Bây giờ sáu mươi năm đã qua, Lâm Đạp Phong này đã mạnh đến mức độ nào rồi?
Mộ Dung Vô Địch vẫn đứng nguyên tại chỗ, ký ức ùa về như trở lại buổi chiều sáu mươi năm trước đó.
Năm đó ông ta mười tám tuổi, là độ tuổi nhiệt huyết sung sức, muốn thể hiện bản thân nhưng lại vì quá kiêu ngạo nên thất bại bởi một đối thủ mà mình không nên để thua, từ đó ông ta nghi ngờ thiên phú và công pháp gia truyền của mình, một lần rơi vào ma chướng.