Chương 2318
Giữa hai hàng lông mày của Diệp Thiên bớt đi sự lạnh lùng thường ngày, mỉm cười với Đàm Băng Băng.
Dứt lời, Diệp Thiên liếc mắt qua phía Độc Nhãn Long Vương, ánh nhìn ẩn chứa sát khí.
“ông nghĩ rằng mình có mấy cái mạng mà dám động đến người của tôi?”
Nghe vậy, Độc Nhãn Long Vương lập tức quỳ xuống trước mặt Diệp Thiên.
“Mong Diệp đế vương khai ân, mọi việc đều là hiểu lầm, đều là hiếu lầm thôi!”
Đối với Độc Nhãn Long Vương, ông ta có thể dễ dàng nghiền nát Đàm Băng Băng bất cứ lúc nào, nhưng hiện giờ bên cạnh Đàm Băng Băng còn có thêm một kẻ vô địch thiên hạ là Diệp Thiên, đương nhiên đây là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Cho dù ông trùm của La Võng là Mục Thiên Phong tới đây cũng chỉ có thể cúi đầu chịu thua trước Diệp Thiên chứ đừng nói tới một tên vương cấp tôm tép như ông ta.
“Hiểu lầm?
Diệp Thiên cười khẩy một tiếng, không trả lời ông ta, chỉ chỉ tay vào không trung.
‘Chiu!
Đầu của Độc Nhãn Long Vương vỡ vụn như quả dưa hấu, đến cả hồn phách cũng bị đánh bay chỉ bởi một chỉ của Diệp Thiên.
Trước khi chết, ông ta cũng không ngờ rằng Diệp Thiên lại ra tay dứt khoát đến vậy.
Sau khi gi3t ch3t Độc Nhãn Long Vương, đôi mắt Diệp Thiên không ngước lên, tiếp tục nhìn xuống dưới đất, VanVleet Doyle đang thất thần một chỗ, vẻ mặt bàng hoàng, đến suy nghĩ chạy trốn cũng lập tức bị cắt đứt.
Đối mặt với Đàm Băng Băng, cậu ta còn chút sức để giãy giụa, nhưng đối mặt với Diệp Thiên, cậu ta chỉ biết tuyệt vọng mà thôi.
“VanVleet Doyle, đúng không?”
Diệp Thiên bước tới, nhìn từ trên xuống.
“Diệp đế vương, xin tha mạng!”
VanVleet Doyle lập tức quỳ rạp dưới đất.
“Gia tộc VanVleet chúng tôi nhất định sẽ dâng cho anh khoản bồi thường đủ lớn.
Tôi lấy danh dự của người thừa kế gia tộc VanVleet ra để đảm bảo với anh, từ nay về sau, các đời của gia tộc VanVleet sẽ qua lại thân thiết với anh, không dám vượt quá một bước!”
Cậu ta không biết tại sao Diệp Thiên vẫn còn sống, nhưng lúc này, cậu ta hiểu rõ chỉ có xin tha mới giữ được mạng.
Một khi ra tay sát hại không thành công cao thủ có sức mạnh đáng sợ như Diệp Thiên, điều đó cũng có nghĩa thảm họa sắp ập tới.
“Bồi thường?”
Diệp Thiên cười khẩy một tiếng, đôi mắt lạnh như nước hồ mùa thu.
“Thứ mà Diệp Lăng Thiên này muốn, bản thân sẽ tự mình giành lấy, đâu cần người khác cho?”
“Gia tộc VanVleet các người bắt tay với trại tập trung Chiến Thần để dùng bom phá hủy oxy bức tôi vào đường chết, cậu cảm thấy nhắc đến chuyện đền bù lúc này có tác dụng sao?”
Nghe thế, trái tim VanVleet Doyle hẫng một nhịp, cả người đông cứng, cảm thấy luồng sát khí đang dần bao trùm lấy mình.
Cậu ta vốn nghĩ Diệp Thiên muốn giết mình nhưng ai ngờ đối phương lại xua tay.
“Nhưng cậu yên tâm, hôm nay tôi không giết cậu.
Tôi muốn cậu về gia tộc VanVleet, chuyển lời giúp tôi!”