Chương 2358
Thiên trì núi Trương Bạch, Hoa Hạ, một cột nước lớn đột nhiên phun lên trời, ngay sau đó, bóng một con rồng thấp thoáng, mây mù giăng kín, chỉ nghe được tiếng rồng gầm vang chín tầng mây, mưa gió, sấm chớp lập tức nổi lên!
Lâu đài cổ Desura ở Tây Âu, bóng một con dơi khổng lồ nhô lên, sau đó lộ ra đôi cánh dài cả trăm thước che rợp đất trời, những nơi nó bay qua đều cuốn theo một mùi máu tanh nồng.
Xứ Tuyết phương bắc, mặt trăng tròn treo lơ lửng, tiếng sói tru rung trời chuyến đất, một móng vuốt khổng lồ trồi lên từ dưới lớp tuyết, chỉ quẹt nhẹ một cái đã san phẳng cả một ngọn núi cao cả trăm thước, đây được gọi là Thiên Lang Khiếu Nguyệt… Lần lượt những nơi có chút tiếng tăm trên thế giới đang dần xuất hiện hiện tượng kỳ quái.
Còn ở trung bộ Hoa Hạ, một toà lầu cao ở tít trong vùng núi thẳm rừng sâu, một tiếng cười ngông cuồng vang vọng.
“Ha ha!”
Trên đỉnh toà lầu, một người đàn ông trung niên mặc đồ đen, hai tay giơ lên trời, như đang chống đỡ cả thế giới trong lòng bàn tay.
“Linh khí Thiên địa khôi phục, linh lực của tiểu thế giới tràn ra ngoài, đây mới là hình dáng vốn có của Trái Đất!”
“Hỡi các thánh vật đã ngủ say ở nhiều nơi trên thế giới, hãy vùng vẫy khỏi những gông cùm trói buộc.
Thế giới này chuẩn bị trở về thuở hồng hoa thôi!”
õng ta vừa dứt lời, một tay nắm lại, nguồn chân lực dồi dào từ trên trời giáng xuống, cánh cửa nặng hàng tấn ở trước toà lầu mở ra.
“Loạn thế đang tới! nhà họ Long của Tiên Môn ta cũng nên thiết lập một trật tự mới cho thế giới này rồi.
Thiên đạo chỉ có ta, ta chính là Thiên Đạo!”
Thiên Cơ Lâu, mở!
Hiện tượng kỳ lạ xuất hiện không ngừng khắp nơi trên thế giới, so với lúc đầu khi vương cấp, hoàng cấp xuất hiện lại càng chấn động hơn nhiều, một sự thay đổi chưa từng có trong lịch sử, dần dần kéo màn mở đầu.
ở địa đi3m cổ xưa Viên Minh Viên tại thủ đô, Diệp Thiên và Hoa Lộng Ảnh nắm tay nhau đi, xung quanh có không ít cặp đôi đều hâm mộ ao ƯỚC nhìn bọn họ, cặp đôi nam thanh nữ tú như vậy cho dù đi đến chỗ nào cũng đều là tâm điểm thu hút mọi người.
Đây là ngày thứ tư Diệp Thiên trở về thủ đô.
Hôm nay Hoa Lộng Ảnh mặc chiếc váy màu xanh lam, càng tôn thêm dáng người mảnh mai thon thả của cô, cô nhìn xung quanh tuy đã đổ nát nhưng vẫn mang lại cảm giác cổ điến, tàn tích Viên Minh Viên xa hoa lộng lẫy, tràn đầy cảm xúc.
“Lúc trước, liên quân tám nước xâm lược Hoa Hạ chúng ta, đánh phá Viên Minh Viên, hủy hoại mọi thứ, anh chỉ hận không thế sinh ra vào thời đại đó, cùng chống giặc ngoài với những người anh hùng yêu nước!”
Diệp Thiên chắp tay bước đi, ánh mắt bình thản.
“Đó là một giai đoạn lịch sử nhục nhã của Hoa Hạ chúng ta, nhưng cũng may đã là quá khứ rồi, Hoa Hạ ta anh hùng xuất hiện liên tục, Hoa Hạ hiện tại đã là cường quốc đương thời, không còn ai dám mạo phạm!”
Nghe thấy giọng điệu âm vang của cậu, Hoa Lộng Ảnh gật đầu thật mạnh, đồng ý nói: “Đúng vậy, Hoa Hạ chúng ta có được địa vị và thành tựu quốc tế như hiện tại không thể thiếu sự đóng góp và
hi sinh của rất nhiều tiền bối anh dũng, mỗi người bọn họ nên được chúng ta khắc ghi trong lòng, ghi vào sách sử!”