Chương 2408
Diệp Thiên không hề ra tay thêm nữa.
Cậu đứng giữa không trung đôi mắt ánh lên tâm trạng trước giờ chưa từng có.
Bản thân cậu đã sử dụng tuyệt kĩ mà đối phương vẫn dư sức đỡ được.
Trong quá trình chiến đấu với hắn, cậu cảm giác hắn chiến đấu nhẹ nhàng như đang uống nước vậy.
Tình hình này còn tệ hơn lúc cậu gặp người đàn ông thần bí ở nhà họ Diệp.
Với thực lhạc hiện tại của cậu, dù có gặp ông già thần bí của nhà họ Thi thì cậu vẫn còn tự tin có thể ép người đó.
Nhưng đối diện với kẻ vạn năng của Huyết tộc trước mặt thì cậu cảm thấy có phần hơi lo lắng.
Đây không còn là sự chênh lệch về thực lực nữa mà đã là cấp trên cấp dưới luôn rối.
Cậu và người thanh niên phương Tây trước mặt vốn không cùng đầng cấp.
“Sao thế?”
“Tại sao lại dừng lại?”
Desura chắp tay sau lưng, đôi mắt ánh lên vẻ chế giễu:
“Không phải là vì cậu cảm thấy không thể nào chiến thắng nổi rồi đấy chứ?”
Đôi mắt hắn ánh lên vẻ khinh thường, mang theo sự bá đạo cuồng ngạo.
“Nghe rõ đây, Lenfa Ogli là người của Huyết tộc, toàn bộ Huyết tộc trên địa cầu này được sinh ra là vì tôi!”
“Sức mạnh này là do từ hàng ngàn năm qua tôi giết 3500 kẻ luyện võ, lấy máu tươi của họ tạo thành đấy, trong đó còn có một vị đạt cảnh giới truyền thuyết nữa!”
“Cậu chỉ là con người mà dám làm bị thương huyết mạch của tôi, còn muốn hạ gục tôi, thật nực cười!”
“Giữa chúng ta vốn không cùng đẳng cấp, hôm nay, tôi sẽ để cậu nếm trải cái gọi là sự tuyệt vọng thật sự!”
Hắn vừa dứt lời thì vung tay phải trước giờ luôn để ở phía sau ra.
Hai tay hắn đặt chéo trước ngực, sức mạnh bỗng trỗi dậy tạo thành một bông hoa màu đỏ máu phát ra khí tức vô cùng quỷ dị cùng với sức mạnh hùng hầu.
“Huyết sắc mạn đà sao?”
Hắn búng tay, bông hoa to hàng chục thước bỗng nở ra tạo thành một bông hoa mạn đà la vô cùng xinh đẹp.
Trong lúc nó nở ra thì có vô số tia máu màu đỏ từ bông hoa phóng ra dày đặc trong không gian.
Ở đầu của mỗi tia máu này đều vang lên tiếng kêu thảm thiết.
Đây chính là những oán niệm của những nạn nhân đã bị hút mất máu tinh.
Những oán niệm này tập trung lại với uy lực vô cùng tận khóa chặt không gian trong phạm vi hàng trăm mét.
“Đây có còn là thế giới mà tôi biết nữa không vậy trời?”
Nhân Nhân đứng trong bức tường máu cùng Cố Giai Lệ và Tiếu Văn Nguyệt nhìn lên không trung.
Thấy cảnh tượng trước mắt thì cô ta cảm thấy như đang nằm mơ vậy, nhưng dù cô ta có nỗ lực thế nào thì cũng không thể tỉnh dậy khỏi giấc mơ này.
Những người khác, những kẻ có phần nhát gan hơn thì quỳ xuống đất ôm đầu, sợ hãi tới mức mềm nhũn cả người.
Lưu Kiến Bang nhìn chăm chăm lên không trung với vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.
Ông ta có thể cảm nhận được lúc này Diệp Thiên đang gặp phải đối thủ mà trước giờ chưa từng có.
Ông ta càng không dám tưởng tượng rằng trên thế gian này vẫn còn tồn tại nhân vật có thể trấn áp được cả Diệp Thiên.