Chương 2436
Cậu vừa dứt lời, ánh sáng xanh quanh người bùng lên.
Phệ Thiên Thánh Thể khởi động toàn bộ!
“Vụt!”.
Trong không khí vang lên tiếng nổ chói tai, Diệp Thiên hóa thành một dải cầu vồng bay thẳng vào chính giữa vòng xoáy khí, lao thẳng vào trong nguồn sáng.
Giữa đất trời chỉ sót lại dấu vết của dòng khí, ngay trước mắt, Diệp Thiên từng xuất hiện ở nơi này, nhưng bóng dáng cậu đã biến mất ở sâu trong xoáy khí.
Lúc này, trước mặt Diệp Thiên chỉ có một mảnh hư vô, không nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Nhưng cậu lại có thể cảm nhận được, từng vòng xoáy khí đáng sợ đang xé nát phân giải cơ thể cậu.
Cho dù cậu có Phệ Thiên Thánh Thể, cậu cũng chỉ tiến thêm được trăm mét, tốc độ bỗng chậm lại, sức phòng ngự của Phệ Thiên Thánh Thể cũng bị phá hủy vào lúc này.
vết máu lại xuất hiện quanh người cậu, vết thương sâu có thể thấy cả xương trải đầy cơ thể, nhuộm cả người cậu toàn là máu.
Nhưng dù là vậy, những sự tấn công và kéo xé của dòng chảy rối trong không gian vẫn không hề dừng lại, vẫn điên cuồng giày vò cơ thể và tinh thần của Diệp Thiên, cho đến khi cậu hoàn toàn bị nhấn chìm.
Cơn đau kịch liệt chưa từng có lan truyền ra khắp mỗi một dây thần kinh của Diệp Thiên.
Cậu đã cắn răng đến mức chảy máu, nắm đấm siết chặt, hai mắt sung huyết, nhưng chân cậu vẫn không dừng lại, vẫn tiến về phía bóng tối không ngừng nghỉ.
Mỗi bước chân của cậu, khí huyết quanh người lại suy giảm, khí tức cũng mất đi nhanh chóng, nhưng mọi thứ lại không làm giảm đi quyết tâm bước vào tiểu thế giới của cậu.
Trong cơn đau đớn kịch liệt khó có thể hình dung và trong hoàn cảnh xấu không thể hồi phục, cậu lại đi thêm trăm mét nữa.
Cho đến khi máu thịt khô cạn, chỉ còn lại nửa khung xương tàn tạ và bước chân quật cường tiến về phía trước, ngay cả máu thịt trên mặt đều bị khoét nát một nửa, trông vô cùng dữ tợn đáng sợ, nhìn mà xót xa.
Cuối cùng, cậu đi thêm ba trăm mét nữa, hoàn thành một nửa đoạn đường, xương cốt hai chân cậu bỗng nứt toác, khiến cậu quỵ xuống trong bóng tối vô tận.
Hai chân cậu đã bị dòng chảy không gian hủy hoại, hai dòng máu tươi chảy xuống theo xương trắng.
Bất cứ ai nhìn vào cảnh tượng này, trong đầu cũng xuất hiện hai chữ “thê thảm”.
Lúc này, dây thanh quản, môi, thậm chí là đầu lưỡi của Diệp Thiên đều đã hư tổn gần một nửa, không thể nói chuyện, nhưng sức mạnh tinh thần của cậu lại tập trung và thông suốt hơn bao giờ hết.
Trong đầu cậu mơ hồ có cơn giận dâng tràn.
“Yến Khinh Vũ, tôi đã hứa với cô thì nhất định sẽ làm được!”.
“Mẹ, con đã nói con sẽ đưa mẹ về nhà, con đường đến tiểu thế giới này, con tuyệt đối sẽ không ngã gục giữa chừng đâu!”.
Nhưng bóng tối vô tận lại không nghe thấy tiếng gào thét vô thanh của Diệp Thiên.
Chốc lát sau, một dòng chảy rối không gian cực lớn hình thành một lốc xoáy, cuốn một nửa bộ xương không hoàn chỉnh của cậu vào trong.
Sau đó, một luồng sáng lóe qua trong bóng tối, cơ thể Diệp Thiên bùng nổ, hóa thành đốm sáng đầy trời.
Lẽ nào chuyến đi đến tiểu thế giới lần này chỉ đến đây thôi sao?
Trong không gian tối đen, thi thể Diệp Thiên không còn, nổ tung thành đốm sáng đầy trời.
Cùng lúc đó, Hoa Lộng Ảnh đang ở trong thư viện Đại học Thủ Đô mượn sách xem, bỗng nhiên nóng ruột.
“A?”
Cô bất giác kêu lên kinh ngạc, làm kinh động không ít sinh viên trong thư viện, nhưng cô lại không quan tâm, hoảng loạn lấy viên ngọc thạch trong túi vẫn luôn mang theo bên mình ra.
Đó là ngọc bài linh hồn Diệp Thiên để lại cho cô.